“...”
Giang Ninh Phiến càng ra sức bơi lội.
Xây dựng bia mộ.
Hai mạng người không còn, hai gia đình ly tán, lúc này xây mộ thì có ích lợi gì nữa?
“Tiêm Tiêm.” Hạng Chí Viễn cầm một chiếc khăn lông lớn màu trắng lên, ngồi xổm xuống thành hồ bơi, chăm chú nhìn theo bóng dáng xinh đẹp trong nước, kiên nhẫn nói: “Hai người đó là người của AN, nếu tôi không giết bọn họ thì sẽ bị họ tra ra chứng cứ, không có cũng sẽ ngụy tạo bằng chứng, nhất định muốn kéo tôi xuống ngựa, đây là phong cách của AN.”
Đối với Giang Ninh Phiến, Hạng Chí Viễn đã dùng hết toàn bộ kiên nhẫn.
Trước đây anh luôn xem thường việc giải thích.
Cho dù làm gì, chỉ cần chính anh tự biết là được.
Bây giờ thì không thể như thế…
“...”
Nghe vậy, tốc độ bơi của Giang Ninh Phiến từ từ chậm lại.
Anh xem AN như cái gai trong mắt, đinh trong thịt.
Thật ra thì cô còn hiểu rõ hơn bất kì ai khác, trắng và đen, người lính và kẻ gian hoàn toàn đối lập nhau.
Nhưng trái tim của cô đang bị giam cầm, được Hạng Chí Viễn chiều chuộng từng ngày như vậy, cô đã không còn có thể phân biệt sự khác nhau giữa trắng và đen một cách bình thường được nữa…
“Thế giới này vốn dĩ rất tàn nhẫn, hôm nay tôi thả bọn họ đi, ngày mai người chết sẽ là tôi.”
Hạng Chí Viễn đứng bên cạnh hồ bơi, dáng vóc đẹp trai, từ trên cao nhìn xuống cô.
Giọng điệu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559384/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.