"Bởi vì em cũng không muốn ngụy trang gì." Hạng Chí Viễn cười như không cười.
"Cái gì?"
Giang Ninh Phiến không nghe rõ, chuyển tầm mắt nhìn về phía anh, chợt phát hiện tầm mắt đặc biệt mông lung.
Khuôn mặt của Hạng Chí Viễn tựa như phủ thêm một tầng hào quang dìu dịu trong mắt cô.
Thế là dưới ánh đèn, tướng mạo của anh càng yêu nghiệt.
"Không có gì." Hạng Chí Viễn đưa ly rượu của mình cho cô: "Ngoan nào, uống thêm một ly nữa."
"Không uống." Giang Ninh Phiến say, ngược lại quật cường ghê gớm, kiên quyết lắc đầu, mồm miệng cũng coi như rõ ràng: "Tôi không thể say thật."
"Em đã say."
Hạng Chí Viễn cưng chìu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô.
Một trận gió lạnh thổi qua, ngọn nến trên mặt hồ rối rít bị thổi tắt.
Hạng Chí Viễn cởi áo vest trên người ra, khoác thêm cho cô, cẩn thận nút áo lại cho cô.
Áo vest của có một cổ ấm áp.
Nhiệt độ rất ấm rất ấm…
Giang Ninh Phiến siết chặt áo vest trên người, để mặc cho ánh mắt say mông lung của mình đuổi theo khuôn mặt đẹp trai yêu nghiệt của anh.
"Tiêm Tiêm, em nhìn tôi như vậy, tôi sẽ nóng lên."
Hạng Chí Viễn nói một lời hai nghĩa, không đàng hoàng ngoắc ngoắc môi, tháo cà vạt ném vào trong hồ, đưa tay cởi cổ áo mình ra, để lộ gần nửa bộ ngực.
Cô lại thấy được hình xăm dưới xương quai xanh của anh.
Một chữ triện "Miểu" nho nhỏ, nét chữ phức tạp, lại có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559359/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.