Giang Ninh Phiến lại không ngủ được, khoác áo ngủ đi đến ngồi xuống trước bàn trang điểm kiểu âu, ánh mắt dại ra nhìn bản thân trong gương, nhìn từng dấu hôn trên xương quai xanh của mình…
Hình ảnh rõ ràng như vậy đã nói cho cô biết, vừa nãy cô và Hạng Chí Viễn đã kịch liệt đến mức nào.
Nếu nói, lúc trước cô cam tâm bán thân cho Hạng Chí Viễn là vì muốn đưa anh vào tù.
Nhưng bây giờ thì sao?
Thế mà cô lại bị vây khốn trong tình cảm với Hạng Chí Viễn, cuối cùng lại chẳng có cách chống cự…
Giang Ninh Phiến, mày bị làm sao vậy?
Rốt cuộc mày có biết mình đang làm gì không? Sao mày có thể cam tâm tình nguyện để Hạng Chí Viễn chiếm hữu mày, sao có thể…
Mày thật sự muốn ở lại làm người phụ nữ của thủ lĩnh Địa Ngục Thiên sao?
Giang Ninh Phiến nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, lặng im tra hỏi bản thân.
Trên mặt cô lộ ra nỗi sợ hãi sâu sắc, loại sợ hãi này không phải đến từ Hạng Chí Viễn, mà đến từ bản thân cô.
Trái tim cô điên rồi mới kích động như vậy.
Nhưng lý trí tư tưởng nói cho cô, cô cần phải đè nén sự kích động này xuống, đè nén nó xuống mãi mãi, khóa chặt nó vào một nơi nó không thể thoát ra…
Cuối cùng, Giang Ninh Phiến nằm lên bàn trang điểm ngủ thiếp.
Lúc tỉnh dậy thì cô đang nằm trên giường, nằm trong ổ chăn mềm mại.
Không cần phải nói, nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559334/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.