"Trùng hợp vậy? Mẹ kiếp!" Cô Minh Thành thấy sắc mặt của Hạng Chí Viễn càng ngày càng trở nên bất thường, vội vàng hét lớn, chân đá về phía nhân viên bảo vệ: "Mấy người lừa cậu Hạng của chúng tôi có phải không? Muốn chết sao?"
"Không có không có, thực sự là hệ thống có vấn đề."
Các nhân viên bảo vệ lắc đầu nguầy nguậy, sợ đến nỗi chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, có người còn sợ đến nỗi đái ra quần.
"Chết tiệt, có phải đàn ông không? Lại còn đái ra quần!" Cô Minh Thành lại đá thêm mấy cái, sau đó nhìn Hạng Chí Viễn Nhiên, mặt đầy vẻ bất lực: "Cậu Hạng, làm sao bây giờ?"
Ngoại trừ một chiếc nhẫn, đến sợi tóc của chị Phiến cũng không sờ đến được.
Thế này thì còn tìm như nào?
Hạng Chí Viễn ném khăn giấy đi, đeo lại chiếc nhẫn sáng sủa sạch sẽ vào ngón trỏ, lạnh lùng nhìn nhân viên bảo vệ trước mặt, vươn tay lấy trong túi ra một tấm ảnh, lạnh lùng hỏi: "Nhìn thấy người này bao giờ chưa? "
Đây là bức ảnh chụp Giang Ninh Phiến đang đội mũ bóng chày.
"Không..." Nhân viên bảo vệ ngơ ngác lắc đầu.
“Tiểu khu Lục Đảo có tất cả bao nhiêu hộ?” Hạng Chí Viễn lại hỏi.
“Hơn hai nghìn bốn trăm hộ, đây là một khu chung cư lớn.” Mấy nhân viên bảo vệ trả lời câu hỏi này rất nhanh.
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn đứng lên, xoay chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ theo thói quen, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng: "Kiểm tra từng nhà một cho tôi!"
“Kiểm tra từng nhà một?” Cô Minh Thành ngạc nhiên há hốc miệng: “Chị Phiến sẽ sống ở đây sao? Nhà họ Giang không có bất động sản ở đây.”
Hơn hai nghìn hộ gia đình, đây là khái niệm gì vậy.
Phải kiểm tra đến đến thế kỷ tiếp theo mất.
“Nếu cậu đang bỏ chạy, không dám sử dụng chứng minh thư hay thẻ tín dụng thì phải làm thế nào?” Hạng Chí Viễn bước ra cửa.
"Cầu cứu anh em! Cái này thì có gì khó!" Cô Minh Thành buột miệng nói, sau đó hiểu ra: "Cậu Hạng muốn nói chị Phiến sẽ tới đây tìm người ở nhờ sao?"
Hạng Chí Viễn lấy ra một tờ giấy từ trong túi quần, kẹp vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, đưa cho Cô Minh Thành: "Có ba loại áo ngực, quần, giày ở nhà nào thì đừng bỏ qua.”
Giọng anh lạnh như băng tuyết, mang đầy vẻ u ám...
"Vâng, cậu Hạng."
Cô Minh Thành cầm tờ giấy, nhận lệnh.
“Phong tỏa toàn bộ tiểu khu, chỉ được phép vào, không được phép ra.” Hạng Chí Viễn nói.
“Phong tỏa?” Cô Minh Thành sửng sốt: “Có phải hành động này quá lớn rồi không?
Kiểm soát tất cả mọi người trong tiểu khu không phải là chuyện nhỏ...
Hạng Chí Viễn ngạo nghễ liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt hờ hững.
Cô Minh Thành lập tức câm miệng, suýt nữa bị ánh mắt của Hạng Chí Viễn giết chết.
Được rồi.
Cậu Hạng đã dốc hết sức lực để tìm chị Phiến, điên cuồng đến nỗi khiến người khác sợ hãi.
"Tôi sẽ đi làm ngay."
Cô Minh Thành vội vàng bỏ chạy, chân và thắt lưng bị Hạng Chí Viễn đá vẫn còn đau nhức, trong lòng thầm than thở, chị Phiến, chị chạy cái gì mà chạy, nhà họ Hạng không cho cô ăn uống đàng hoàng à? Bây giờ cô lại hại một đám người sống không yên.
Mặt trời dần lên cao.
Hạng Chí Viễn đứng dưới ánh mặt trời, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, trong bụng truyền đến một trận khó chịu.
Anh đưa tay lên ấn vào bụng,
Trên trán túa ra từng trận mồ hôi.
Cô cho anh uống hai mươi viên thuốc ngủ, nhân lúc anh đang bất tỉnh bỏ chạy...
Tại sao cô lại không nghe hiểu, cô muốn anh chết cũng được, nhưng cô không thể bỏ đi, không thể đào đi phần trong sạch nhất trong trái tim anh được, anh đã tìm kiếm suốt mười năm...
“Nhân lúc bây giờ vẫn còn thời gian, Tiêm Tiêm, em hãy sống một khoảng thời gian tự do đi.” Tay Hạng Chí Viễn bấm bụng, nhìn bầu trời đằng xa, lạnh giọng nói, không biết đang nói chuyện với ai…
Lê Dung
truyện này tới 1187 chương lận tác giả ra nhiều nhiều chứ kiểu ngày 1 chương này có tới 3 năm mới hết truyện lận
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]