Phản ứng đầu tiên khi Cô Minh Thành tỉnh dậy chính là chửi tục, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Hạng Chí Viễn, anh ta vội vàng đứng lên, đưa tay lau nước trên mặt cúi đầu: "Cậu Hạng."
Ánh mắt Hạng Chí Viễn lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Chuyện gì vậy?"
“Vừa ra khỏi thang máy, tôi bị một người ăn mặc kỳ quái quật ngã.” Cô Minh Thành túm lấy mái tóc ngắn bạch kim của mình: “Chắc là kẻ thù của bang phái nào đó đến gây sự, không thì sao lại quấn kín mít như vậy, vừa quàng khăn, vừa đội mũ, vừa đeo kính râm."
Cô Minh Thành không để tâm.
Dù sao, mỗi ngày đánh nhau chửi nhau cũng coi như là thả lỏng cơ bắp.
Hạng Chí Viễn nhìn Cô Minh Thành ướt như chuột lột, giọng nói càng ngày càng trở nên ảm đạm: "Tiêm Tiêm thì sao?"
Ai quan tâm là bị người nào đánh chứ.
Thứ anh muốn là tung tích của Giang Ninh Phiến!
“Chúng tôi đang định tìm đây.” Mặt mày Cô Minh Thành khổ sở nói: “Nhưng tôi vẫn chưa tìm thấy, nơi định vị GPS hiển thị chính là trong khu chung cư này, có điều trên, dưới, xung quanh khu này có rất nhiều tầng, nhưng cậu Hạng yên tâm, tôi đã cử người dùng thiết bị tân tiến nhất để tìm nhẫn, tìm được nhẫn là có thể tìm được chị Phiến..."
"Bốp!"
Hạng Chí Viễn nhấc chân đá về phía anh ta một cái, sương mù trong mắt bao trùm lấy tất cả, giọng nói lạnh như băng: "Hôm nay tôi không gặp được Tiêm Tiêm thì đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cung-sung-cua-hac-de/2559289/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.