“Biết rồi, đi ra ngoài.” Hạng Chí Viễn không nghe được những gì mình muốn nghe, mặt buồn thối.1
“Vâng, anh Hạng.”
Bác sĩ và các y tá nhanh chóng tránh đi.
Chỉ một lát sau, Cô Minh Thành đẩy cửa vào, trong tay còn cầm theo một cái quần và giày da: “Cậu Hạng, tôi sợ anh không đợi được nên đã mua luôn trong cửa hàng của thương hiệu hàng đầu ở gần đây.”
“Tắm rồi?” Hạng Chí Viễn đứng bên ghế sô pha, vóc dáng gần một mét chín cứng ngắc không ra hình thù gì.
“Tắm rồi.”
Đương nhiên Cô Minh Thành biết rõ Hạng Chí Viễn mắc bệnh sạch sẽ, sau đó lại nhanh chóng nói: “Đúng rồi, cậu Hạng, liên quan đến đám hàng ở Hồng Cảng kia…”
Cô Minh Thành muốn nói lại thôi, quay đầu nhìn về phía Giang Ninh Phiến.
Trong lòng Giang Ninh Phiến biết rõ bọn họ lại muốn nói chuyện bí mật đại sự, cô không thể nghe được.
Cô lạnh lùng nhìn bọn họ, im lặng đợi đến lúc Hạng Chí Viễn đuổi người.
“Nói tiếp.”
Giọng nói Hạng Chí Viễn bình tĩnh mà lạnh lùng, nhấc chân giẫm vào bên trong giày da mới.
“Hả?” Cô Minh Thành há hốc mồm, nói ngay ở trước mặt cô sao?
Đây là chuyện quan trọng đó.
“Nói.” Ánh mắt Hạng Chí Viễn bắt đầu lạnh nhạt: “Tôi thấy dường như cậu muốn khi tôi nói với cậu đều phải lặp lại hai lần?”
Rốt cuộc ai là cậu chủ?
“Cô Minh Thành không có lá gan này.” Cô Minh Thành vội vàng nói.
“Cậu có.”
“Cô Minh Thành không có.”
“Bây giờ cậu còn phản bác tôi?” Hạng Chí Viên âm trầm nói, ánh mắt như lưỡi dao đâm thẳng về phía Cô Minh Thành.
“Tôi không dám…” Cô Minh Thành buồn bực vuốt vuốt mái tóc.
“Vậy cậu thừa nhận cậu có lá gan chống lại tôi?”
“Cậu Hạng, tôi làm sai gì sao?”
Cô Minh Thành rất muốn khóc.
Tại sao anh ta lại cảm thấy hai hôm nay cậu Hạng luôn cố tình nhằm vào anh ta nhỉ? Có phải anh ta lại phạm phải sai lầm gì rồi không?
“Cậu sai quá nhiều.” Hạng Chí Viễn hừ lạnh.
“...”
“Bàn bạc chuyện hàng hóa.” Hạng Chí Viễn ngồi xuống ghế sô pha, dáng vẻ ngay ngắn.
Vẻ mặt Giang Ninh Phiến không thay đổi, chơi điện thoại di động, một ít mảnh đất rơi xuống trong Tetris, trên mặt cô không có chút rung động nào nhưng trong lòng lại có sóng biển cuộn trào…
Hạng Chí Viễn bàn bạc chuyện như vậy mà cũng không đề phòng cô sao?
“Đám hàng kia là do Liệp Báo, Cố Cảnh Thâm tự mình dẫn người đi nhận, lúc đó…” Cô Minh Thành nói một tràng.
Giang Ninh Phiến nghe không sót một chữ, ghi nhớ lại tất cả những chuyện then chốt.
Thời gian, địa điểm, số lượng.
“Chờ chút, mấy giờ rồi?”
Hạng Chí Viễn đã xử lý cho bản thân không nhiễm một hạt bụi, đang ưu nhã ngồi ở trên sô pha, đôi chân nhấc lên, con ngươi lạnh lùng nhìn về phía Cô Minh Thành.
“Mới hơn bảy giờ sáng.” Cô Minh Thành nhìn thoáng qua thời gian.
“Tiêm Tiêm nên rửa mặt lần hai.”
Hạng Chí Viên lập tức đứng dậy đi vào phòng tắm, trên đường đi ngông cuồng tự đại, hơn nữa còn lảm nhảm mấy chuyện vặt vãnh.
Cô Minh Thành hóa đá, cậu Hạng biến thành bảo mẫu từ lúc nào vậy?
“...”
Giang Ninh Phiến nhức đầu nhắm mắt lại.
Tại sao anh lại muốn áp bệnh sạch sẽ lên người cô chứ? Bình thường cô rửa mặt không quá ba lần một ngày.
Chỉ một lát sau, Hạng Chí Viễn đi ra, trên tay còn cầm theo khăn lông nóng, bắt đầu chậm rãi lau sạch khuôn mặt Giang Ninh Phiến, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ làm đau cô.
Lau xong, Hạng Chí Viễn lại bắt đầu bôi mỹ phẩm dưỡng da cho cô.
Mặt Giang Ninh Phiến không hề có chút cảm xúc.
Cô Minh Thành nhìn đến nỗi mắt sắp rơi xuống.
Vào lúc một giờ chiều, trời trong xanh, trong hành lang rộng rãi của bệnh viên, người nhà, bệnh nhân, bác sĩ, y tá đi qua đi lại, ai cũng đều rất bận rộn.
Giang Ninh Phiến mặc quần áo bệnh nhân màu trắng tinh đi về phía trước, có loại cảm giác đang nằm mơ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]