Hạng Chí Viễn lập tức cứng đờ cả người, đứng thẳng nơi đó, sắc mặt từ ngày nắng chuyển thành mây mù.
“Phụt.” Giang Ninh Phiến thấy thế không nhịn được cười ra tiếng, đúng là cái miệng hại cái thân.
Không tìm đường chết thì sẽ không chết.
“Xin lỗi, anh Hạng, tôi không cố ý đâu.” Cô y tá nhỏ oan ức khóc lóc: “Tôi chỉ muốn làm một chiếc bánh ngọt cho anh…”
Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, khuôn mặt âm u ngày càng trở nên khó coi, từ trắng chuyển sang xanh, anh liếc mắt lạnh lùng trừng cô y tá nhỏ.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua, cô y tá nhỏ đã bị dọa sợ đến hồn vía lên mây, “bịch” một tiếng té ngồi trên mặt đất.
Đôi chân cứng ngắc của Hạng Chí Viễn lùi về sau một bước, cứng đờ mà đi đến bàn trà bên cạnh ghế sô pha.
Một tay Hạng Chí Viễn rút ra mấy tờ khăn giấy, cúi người chín mươi độ để lau sạch vết bẩn trên giày da và gấu quần.1
Nhưng khi khăn giấy vừa chạm đến phần bánh, dáng vẻ của anh như không thể nhịn được nữa.
Ngay sau đó, Hạng Chí Viễn quay mặt sang bên trái không nhìn tới, một tay dùng khăn giấy lau qua loa một lúc rồi ghét bỏ ném nó vào thùng rác, trực tiếp cởi giày ra đứng trên sô pha…
Giang Ninh Phiến cảm thấy tóc của anh sắp dựng đứng lên cả rồi.
Sạch sẽ hại chết người.
“Cô Minh Thành! Cậu vào đây cho tôi!” Hạng Chí Viễn phiền muộn hô lên.
“Để tôi lau!”
Cô Minh Thành vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh này, kích động đến mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên, tiến đến lôi kéo cô y tá nhỏ: “Nào nào nào, đến đây trò chuyện với anh Thành một lát nào!”
“...”
Giang Ninh Phiến cau mày, lại nữa rồi, nhân tố bạo lực trên người dù thế nào cũng không thể thay đổi được.
Ngay cả một cô y tá nhỏ cũng không bỏ qua.
Cũng may, như thế để sau này cô ta biết thẩm mỹ của mình có hơi bất thường, thay đổi càng sớm càng tốt.
“Ai bảo cậu bắt người?” Hạng Chí Viễn đứng trên ghế sô pha, ảm đạm liếc nhìn Cô Minh Thành.
“Hả?”
Cô Minh Thành sững sờ, không phải là bảo anh ta vào đưa người đi dạy dỗ ư? Thủ tục mọi khi đều như thế mà.
“Tôi bảo cậu trở về chuẩn bị giày và quần cho tôi.” Hạng Chí Viễn liếc mắt nhìn đôi giày trên mặt đất, lại ghét bỏ quay đầu sang nơi khác.
“Vâng, cậu Hạng!” Cô Minh Thành nhận lệnh, nhìn về phía cô y tá nhỏ đang ngồi trên mặt đất: “Vậy thì cô y tá này…”
“Thả cô ta đi.”
Hạng Chí Viễn không chút cảm xúc nói.
Đây là y tá đã tham gia vào ca phẫu thuật của Giang Ninh Phiến.
“Vâng.” Cô Minh Thành hơi không giải thích được nhìn Hạng Chí Viễn, lại nhìn đến cô y tá nhỏ, vẻ mặt đầy khó hiểu rời đi.
“Cảm ơn anh Hạng đã không so đo với tôi.” Cô y tá nhỏ yếu ớt đứng lên nói.
Thậm chí Hạng Chí Viễn còn không thèm nhìn đến cô ta một cái, chỉ cứng đờ đứng trên ghế sô pha, kiêu ngạo khó gần…
Đổi tính rồi à?
Giang Ninh Phiến có chút giật mình nhìn về phía người đàn ông đang đứng im như khúc gỗ kia, thế mà lại học được cách tha thứ.
“Cô Giang, cô đang hồi phục rất tốt, nhưng tiếp theo vẫn cần phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.” Kiểm tra định kỳ xong, bác sĩ đặt ống nghe xuống, thành khẩn nói.
“Cảm ơn.”
Giang Ninh Phiến gật đầu.
“Khi nào thì cô ấy có thể không cần chú ý nghỉ ngơi nhiều nữa?” Giọng nói của Hạng Chí Viễn từ trên ghế sô pha truyền tới.
Bác sĩ quay đầu lại, không hiểu rõ hỏi: “Anh Hạng, ý của anh là?”
“Khi nào thì cô ấy có thể lên giường với tôi?” Hạng Chí Viễn nói ngắn gọn, thẳng thắn đến lộ liễu, dường như trong giọng điệu còn có chút không kiên nhẫn.1
“...”
Các bác sĩ và y tá trong phòng bệnh lập tức như chết lặng.
Lần này đến lượt cơ thể Giang Ninh Phiến trở nên cứng đờ, nhất thời nổi lên ý định muốn dùng chăn trùm cho anh ngộp chết, cũng để trái tim mình bị bóp ngạt.
Cô muốn lấy mạng đổi mạng.
“Ừm, chuyện này hả…” Bác sĩ là người phản ứng lại đầu tiên, cười lúng túng: “Dù sao thì cô ấy cũng vừa trải qua một ca phẫu thuật, vẫn còn quá sớm để làm một số vận động.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]