Nhưng ngay sau đó Mộc lão phu nhân lại lắc đầu, bà không thể nào liên tưởng được Hứa Quân và Hứa gia của Kinh thành lại với nhau.
“Một bức tranh chữ của vua Càn Long thời nhà Thanh!”
“Một cặp ngọc bích càn khôn thời nhà Minh!”
“Một ấm đồng thời nhà Tống!”
“Một bình sứ Thanh Hoa thời nhà Nguyên!”
“...”
“Bốn thùng vàng bạc châu báu!”
“Tám mươi tám triệu tám trăm tám mươi nghìn tiền mặt!”
Trong sân Mộc gia tổng cộng để tám chiếc rương lớn nạm kim cương, hai bên còn có mười hai chiếc rương nhỏ hơn làm bằng gỗ lim.
Số vàng bạc châu báu kia sáng lấp lánh, làm lóa mắt người Mộc gia.
Mộc lão phu nhân được hai người đỡ hai bên, giọng nói run run hỏi: “Xin hỏi, tại sao Hứa gia ở Kinh thành lại chuẩn bị lễ lớn như vậy?”
“Mộc phu nhân, tôi đến để đưa sính lễ cho nhị thiếu gia nhà chúng tôi!”
Đúng lúc này, quản gia Lý cùng với mấy người Hứa gia, đi vào trong sân Mộc gia.
Hứa Quân không khỏi cau mày, có phải là anh quá khách khí với quản gia Lý rồi không? Sao ông ấy lại dám tự tiện quyết định hết lần này đến lần khác?
“Đưa sính lễ?” Mộc lão phu nhân vui mừng khôn xiết, lập tức nói: “Xin cho hỏi, không biết nhị thiếu gia Hứa gia nhìn trúng đứa cháu gái nào của tôi vậy? Giờ tôi có thể lập tức làm chủ, gả nó cho nhị thiếu gia!”
Hứa gia ở Kinh thành có địa vị như thế nào cơ chứ? Nếu Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cuc-pham-cua-toi/3569364/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.