“Thầy...thầy Lý, có phải thầy nhìn nhầm rồi không?”
Mộc Phong không khỏi kinh ngạc, bức Thu Hương Tam Tiếu Đồ mà tên phế vật Hứa Quân đó mang đến vậy mà lại là bút tích thực của Đường Bá Hổ.
Hơn nữa còn bị chính mình hủy hoại.
Cậu ta có thể tưởng tượng được, sau việc này sẽ bị Mộc lão phu nhân trách phạt như thế nào.
Mộc Phong đảo mắt dò hỏi Lý Kiến Lộ: “Thầy Lý, lần trước tôi nghe chính miệng thầy nói là bút tích thực của bức Thu Hương Tam Tiếu Đồ đang ở trong bảo tàng Kinh đô mà. Ha ha, thầy Lý, thầy thế này không phải là đang tự vả mặt sao?”
“Đứa trẻ ngu dốt ơi là đứa trẻ ngu dốt!” Lý Kiến Lộ tức đến giậm chân, giải thích: “Thu Hương Tam Tiếu Đồ của Đường Dần là tác phẩm dùng bằng giấy Tuyên. Một tác phẩm được vẽ bằng giấy Tuyên có thể tách ra ba tầng, ba tầng chính là ba bức Thu Hương Tam Tiếu Đồ. Lão già này có thể lấy danh dự đảm bảo, bức Thu Hương Tam Tiếu Đồ này là bút tích thực. Chỉ tiếc là bức tranh này bị Mộc Phong xé bỏ, cho dù sau khi khôi phục xong thì giá cũng chỉ còn một hai phần.”
“Bà nội, bà sao vậy?”
“Mau đưa bà nội vào bệnh viện”
Nghe xong lời của Lý Kiến Lộ, Mộc lão phu nhân lắc qua lắc lại, xém chút thì ngất xỉu.
Mộc Phong phản ứng nhanh, mau chóng đỡ Mộc lão phu nhân.
“Chát”
Nhưng bình tĩnh được một chút, Mộc lão phu nhân liền tát một cái lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cuc-pham-cua-toi/3569363/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.