Chương trước
Chương sau


“Phái Thiếu Lâm các người định gây thù với nhà họ Lục ở Giang Nam chúng tôi à?”, Lục Kim Đan đang ngồi ở trên khán đài đột nhiên đứng lên, nhìn trụ trì điện Giới Luật.

“A di đà phật, nhà họ Lục ở Giang Nam giàu có quyền thế, bảy người con gái ai ai cũng gả vào nhà chồng quyền thế, mối quan hệ rộng lớn, phái Thiếu Lâm chúng tôi sao dám đắc tội, chỉ là muốn trừ đi một tai hại cho võ lâm mà thôi. Tên Cuồng Phong này thật ra là người trong giới xã hội đen, là người của võ lâm Hắc Ám đúng không? Tôi nghe nói, cậu ta được mệnh danh là cao thủ số một trong giới xã hội đen phương Bắc”, trụ trì điện Giới Luật chỉ mỉm cười.

“Cái gì? Người bạn này của Lý Thiệu Minh lại là người của võ lâm Hắc Ám, là đàn em của Long Ngâm sao?”, sắc mặt của nhiều người lập tức thay đổi, ngay cả sắc mặt các vị ban giám khảo cũng có chút biến hóa.





Ai ai cũng biết, người của võ lâm Hắc Ám không có ai tốt, tất cả đều là tội phạm. Võ lâm chính phái bọn họ phần lớn đều công tác ở bộ Công an, bộ Chính trị, làm việc cho chính phủ Hoa Hạ, thân phận của người nào cũng phải tránh dính dáng đến võ lâm Hắc Ám, chỉ sợ bị biệt đội Thần Thánh hiểu nhầm điều tra. Bọn họ không ngờ, đồng đội này của Lý Thiệu Minh lại là một cao thủ xã hội đen.

Con trai nhà họ Lục sao lại không hiểu chuyện như vậy, sao lại kết giao với võ lâm Hắc Ám cơ chứ?

“Cậu ta đã cải tà quy chính rồi, hơn nữa cậu ta vốn chưa từng gây án giết người. Bây giờ cậu ta là anh em của tôi, làm việc cho tôi thì có gì sai chứ?”, Lý Thiệu Minh lạnh lùng nói.

“Dù sao đi nữa thì vẫn là một tên tội phạm...”, có người nói.





“Bớt nói nhảm, Cuồng Phong chính là anh em của tôi, đúng là cậu ta từng có tiền án, luôn nằm trong danh sách truy nã của biệt đội Thần Thánh, nhưng tôi đang nghĩ cách minh oan cho cậu ta. Nếu Cuồng Phong thật sự làm sai đều gì, thì Lý Thiệu Minh tôi sẽ chịu trách nhiệm. Hồng Võ, các vị tiền bối phái Thiếu Lâm, mong các ông nghe cho rõ, nếu hôm nay anh em của tôi có chuyện gì thì Lý Thiệu Minh tôi xin thề, nhất định sẽ không bỏ qua cho các ông, bao gồm cả Hồng Môn ở nước ngoài của các ông!”, hai mắt Lý Thiệu Minh lạnh lùng nhìn Hồng Võ, nhìn trụ trì điện Giới Luật, rồi lại quay người nhìn Hoa Anh Hùng mặc sơ mi hoa.

“......”, bị Lý Thiệu Minh đe dọa, Hoa Anh Hùng đột nhiên đổ mồ hôi lạnh khắp người.





“Lý Thiệu Minh, cậu thật to gan, cậu có tư cách uy hiếp thiếu bang chủ của Hồng Môn sao?”, Hồng Võ lập tức đứng dậy, ông ta vẫn chưa biết sức mạnh của Lý Thiệu Minh lúc ở nước ngoài.

“Gia chủ Hồng, thôi......”, Hoa Anh Hùng nhỏ giọng khuyên.

“Thiếu bang chủ, cậu ta dám uy hiếp cậu!”, Hồng Võ lớn tiếng nói.

“Thôi, bỏ đi...”, Hoa Anh Hùng chỉ cười khổ.

Bản lĩnh của Lý Thiệu Minh lúc ở nước ngoài không nhỏ, nếu anh vẫn có thực lực đỉnh cao như trước đây, thì e là chỉ trong nửa tháng, anh đã có thể tiêu diệt Hông Môn bọn họ.

Trước đây, khi hắn bị Lý Thiệu Minh đánh, lão bang chủ cũng từng tìm đến Lý Thiệu Minh, ngoài Hồng Môn ở nước ngoài, lão bang chủ còn tập hợp mấy chục bang phái lớn nhỏ thành liên minh Hoa Võ cũng không làm gì được anh.





Lý Thiệu Minh lúc ở nước ngoài có mấy chục nghìn đàn em lính đánh thuê, mỗi người đều được trang bị vũ khí tinh vi, còn có căn cứ quân sự riêng, sở hữu không ít máy bay, đại bác, những võ sĩ của bọn họ đâu phải là đối thủ của anh chứ.

Bên này, Hư Viễn đã ra tay tấn công Cuồng Phong một lần nữa, hắn không những đánh Cuồng Phong bị thương nặng, còn tạm thời phế một cách tay của Cuồng Phong. Nửa bả vai của Cuồng Phong đã bị Hư Viễn đả thương, một cánh tay tạm thời không thể dùng sức, chỉ có thể đánh Hư Viễn bằng tay phải. Hư Viễn lại xuất hiện phía sau Cuồng Phong, khi Cuồng Phong mới thu tay, Hư Viễn lại xuất hiện trước mặt Cuồng Phong, đấm một cú vào chính giữa mặt. Tiếp đó, Hư Viễn đá mạnh vào bụng Cuồng Phong, lại nhanh chóng dùng Thất Tinh Quyền đấm mười mấy phát liên tiếp vào ngực Cuồng Phong, cuối cùng đánh bay hắn bằng một cú đấm.





Khi Hư Viễn từng bước đi về phía Cuồng Phong, mũi của Cuồng Phong đã bị Hư Viễn đánh chảy máu, máu không ngừng chảy ra từ miệng hắn, miễn cưỡng bò dậy lại hổn hển ngã xuống, một cách tay chống xuống đất.

“Cuồng Phong, đám hòa thượng phái Thiếu Lâm này là muốn tìm chúng ta để báo thù, bọn họ không phải ra mặt để giúp nhà họ Hồng mà chỉ là muốn trả thù chúng ta. Các quy định mà bọn họ đặt ra toàn là những quy định ma quái, cái gì mà không được phép sử dụng vũ khí, gì mà không được đầu hàng nhận thua, tất cả đều là rác rưởi cả, chúng ta không đầu hàng nhận thua, cậu hãy nhảy xuống khỏi sàn đấu đi, xem bọn họ có thể làm gì chúng ta. Cùng lắm là chúng ta đánh hội đồng với bọn họ, chúng ta cùng xông lên, tôi không tin bọn họ có thể đánh lại chúng ta”, Chu Bảo Bảo đứng ở dưới sàn đấu hét lớn.

Cậu ta còn muốn leo lên sàn đấu giúp đỡ.





“Đây là ân oán giữa tôi và phái Thiếu Lâm!”, Cuồng Phong nhìn thấy Chu Bảo Bảo định leo lên sàn đấu giúp đỡ thì lập tức hét to một tiếng.

Nếu Chu Bảo Bảo leo lên đấu trường giúp đỡ thì Cuồng Phong sẽ lập tức bị trọng tài xử thua trận. Tính cách của Cuồng Phong rất mạnh mẽ, hắn thà chết cũng không chịu đầu hàng, sao hắn có thể để Chu Bảo Bảo khiến hắn thua trận chứ.

Vừa nói, máu từ trong mồm và mũi của Cuồng Phong không ngừng nhỏ xuống đất, hắn đỏ mắt nhìn Hư Viễn. Điếu thuốc hắn châm lúc trước đã bị Hư Viễn đánh bay rồi, hắn lại châm một điếu mới.

“Không thể thua được, tôi sao có thể thua trận được chứ. Chính tôi đã chủ động xin tham gia hiệp đấu đầu tiên, nếu Cuồng Phong tôi thua thì sau này làm sao còn mặt mũi gặp người ta được?”





“Thực lực của cao thủ Thất Tinh Quyền không tồi, cảnh giới Thần Cấp cấp trung, cao hơn tôi một bậc, hắn ta e là cũng xếp vào hàng cao thủ trung cấp trong cảnh giới Thần Cấp cấp trung, có thể so với cao thủ Thần Cấp cấp cao. Có câu: “Võ công trong thiên hạ đều bắt nguồn từ Thiếu Lâm”, võ thuật phái Thiếu Lâm quả là uyên thâm”, Cuồng Phong mỉm cười nhìn Hư Viễn đang tiến lại gần mình.

“Nhưng mà, thực lực của Cuồng Phong tôi cũng sắp gần bằng cao thủ Thần Cấp cấp trung rồi. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, thì tôi sẽ có thể đột phá trong vòng một hai tháng nữa. Về năng lực thực chiến, Cuồng Phong tôi chỉ chịu thua mỗi một mình Lý Thiệu Minh, tôi có thể giành chiến thắng trong hiệp đấu đầu tiên này!”

Đột nhiên, Cuồng Phong gầm lên một tiếng lớn rồi lao về phía Hư Viễn.





Lúc hắn lao đến Hư Viễn, một cánh tay khẽ lắc lư như sắp bị long ra, cánh tay này của hắn đã bị Hư Viễn phế tạm thời, không có chút sức lực nào, hắn chỉ có thể dùng một cách tay còn lại.

Hư Viễn cười: “Người bị tôi phế bỏ mất một cánh tay còn có thể đánh được tôi sao?”

Khi Cuồng Phong lao đến trước mặt hắn và tung một cú đấm, khuôn mặt Hư Viễn xám xịt lại, và nhanh chóng biến mất trước mặt Cuồng Phong. Rồi đột nhiên lại xuất hiện phía sau Cuồng Phong, Cuồng Phong mới quay đầu thì hắn ta lại xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn ta lập tức giẫm chân tung chiêu Thất Tinh, đấm một cú thật mạnh vào ngực Cuồng Phong. Sau khi cú đấm của hắn ta đánh trúng ngực Cuồng Phong, hắn ta lại tung một cú đấm vào mặt Cuồng Phong.





Khi đấm hai cú liên tiếp vào người Cuồng Phong, hắn tai xoay người, tung một đấm một chưởng, rồi lại ba đấm một chưởng, động tác như mây trôi nước chảy, cực kì chỉnh tề.

Thế nhưng, khi hắn ta lại cùng lúc tung hai cú đấm mạnh mẽ vào ngực Cuồng Phong, hắn ta phát hiện Cuồng Phong không hề động đậy.

Rất nhiều võ sĩ bị đánh bay chỉ với một cú đấm, nguyên nhân thứ nhất là vì nắm đấm của đối thủ rất mạnh, sức lực lớn, lúc đánh còn thi triển chân khí, đừng nói người, thậm chí cả một chiếc xe hơi cũng có thể bị lật. Nguyên nhân thứ hai là, do cú đấm của đối thủ quá mạnh, một nửa nguyên nhân là các võ sĩ cố ý bị đối thủ đánh bay. Như vậy bọn họ có thể tiêu hủy một nửa sức mạnh của đối thú, làm giảm sát thương lên cơ thể.

Cuồng Phong không cử động, hắn kiên cường chống đỡ nắm đấm của Hư Không.





Hư Viễn không khỏi kinh ngạc nhìn hắn, nếu hắn không cử động, thì mấy cú đấm này ít nhất cũng sẽ khiến hắn bị nội thương nghiêm trọng, nôn ra máu ngay tại chỗ chứ? Nội tạng của hắn vậy mà lại không bị tổn thương?

“Hư Viễn, tên khốn khiếp này, mày đánh ông đây đau quá...”, Cuồng Phong từ từ nở nụ cười, khuôn mặt sáng sủa dần dần trở nên man rợ.

Đột nhiên, Cuồng Phong phun ra một ngụm máu tươi lên mặt Hư Viễn.

Hư Viễn trở tay không kịp, hai mắt nhanh chóng bị mất đi ánh sáng.

“Con mẹ mày!”, Cuồng Phong đấm một cú thật mạnh vào cằm Hư Viên, khiến Hư Viên bay ra xa, đồng thời hai chiếc răng của hắn ta cũng bị văng ra ngoài.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.