“Nào!”, Hư Viễn đột nhiên quát một tiếng trên võ đài, hai mắt phát ra ánh sáng vàng chói. Đằng sau hắn xuất hiện ảo ảnh tượng Phật khổng lồ màu vàng với Bắc Đẩu thất tinh bay xung quanh.
Hư Viễn lập tức thi triển bộ pháp nhanh như chớp, để lại bóng mờ và nhanh chóng xuất hiện trước mặt Cuồng Phong. Cuồng Phong còn chưa kịp điều hòa nội lực trong cơ thể, Hư Viễn đã đạp một cước về phía hắn.
Nhận thấy Hư Viễn tấn công như vũ bão về phía mình, không cho mình cơ hội nghỉ ngơi dù chỉ một chút, sắc mặt Cuồng Phong trở nên trắng bệch, vội vã lăn lộn né tránh về phía sau.
Đùng một tiếng, lôi đài lập tức bị Hư Viễn đạp thành một hố lớn, đá vụn văng tung tóe. Tiếp theo hắn ta giơ chân phải lên hung hăng đạp về phía Cuồng Phong.
Cuồng Phong tiếp tục tránh về phía sau, Hư Viễn đột nhiên xuất hiện đằng sau hắn cười khẩy, một tay bắt lấy bả vai của hắn. Đồng thời năm ngón tay dùng sức bóp chặt bờ vai của Cuồng Phong, chỉ nghe thấy tiếng “rắc” vang lên, hắn không nhịn được mà kêu đau một tiếng. Hư Viễn hung hăng bóp xương vai của Cuồng Phong rồi nhấc hắn lên.
Bên cạnh đó tay trái của Hư Viễn không ngừng đấm vào ngực hắn. Cuồng Phong vội dùng tay phải che chắn, trông thấy Cuồng Phong vậy mà vẫn còn sức đỡ đòn tấn công, tay phải Hư Viễn càng dùng sức bóp xương vai của hắn hơn.
“Rắc” một tiếng, Cuồng Phong gào lên đau đớn, lần này toàn thân hắn như nhũn ra, gần như không còn sức lực chống đỡ. Hư Viễn nhanh chóng dùng tay trái vặn bẻ tay phải của Cuồng Phong rồi tiếp tục đấm mạnh vào ngực hắn. Sau khi đấm uỵch một phát vào ngực của Cuồng Phong, Hư Viễn dồn trọng lực lên chân trái, dùng vai huých mạnh vào ngực của Cuồng Phong, tiếp theo dùng cùi chỏ tay phải hung hăng đánh hắn.
Rồi xoay người lại, dùng cùi chỏ tay phải đập vào ngực hắn. Tiếp theo cong người quay một vòng càn quét khiến Cuồng Phong ngã nhào ra đất, rồi lại dùng chân phải đá mạnh một cái, đá trúng chỗ xương sườn của Cuồng Phong, đá hắn trượt đến rìa võ đài.
“Tên Hư Viễn này vừa bắt đầu đã đánh úp không cho Cuồng Phong cơ hội đánh trả, không ngừng tấn công như vũ bão, cứ như muốn giết chết anh ta vậy. Hắn ta không phải đang đấu võ mà là đang trút giận lên Cuồng Phong. Đại ca, anh và phái Thiếu Lâm có ân oán gì, tại sao thái độ của bọn họ đối với chúng ta lại như vậy?”, Lôi Tiểu Minh thấy Cuồng Phong liên tục bị Hư Viễn hành hạ trên lôi đài, cậu ta khó chịu nhíu mày lại.
“Phái Thiếu Lâm có một đệ tử nội môn và một đệ tử tục gia. Đệ tử nội môn tên La Vĩnh Liệt, phạm không ít tội trong giới giang hồ, muốn bỏ trốn từ thành phố Cảng Biển, lúc tôi còn làm việc cho sở cảnh sát đã ra tay bắt La Vĩnh Liệt. Đệ tử tục gia tên Phi Ưng, có mở một võ quán ở thành phố Cảng Biển, võ công không tồi, dạy không ít đồ đệ, nhưng hắn cấu kết với xã hội đen địa phương. Hình như tôi đã làm một công tử có liên hệ với đại ca xã hội bị thương, cái võ quán đó dám ra tay với tôi nên bị tôi hủy diệt cả lũ”, Lý Thiệu Minh nói.
“Bọn họ có tội phải chịu tội, phái Thiếu Lâm dựa vào đâu mà trả thù anh?”, Lôi Tiểu Minh nói.
“Bênh vực chứ sao, nếu có ngày các cậu làm sai chuyện gì, người nào chưa được sự đồng ý của tôi mà ra tay với các cậu, tôi cũng sẽ trả thù người đó”, Lý Thiệu Minh không khỏi cười khổ.
“Giang hồ chính là như vậy, ân oán thị phi đúng sai, chỉ có nắm đấm mới là đạo lý, nắm đấm của ai cứng thì người đó là đại ca và là đại diện đạo lý.
“Ai có nắm đấm cứng thì có tư cách đặt ra quy tắc”.
“Cuồng Phong, bây giờ cậu xuống đài đi, ván này chúng ta nhận thua!”, Lý Thiệu Minh đột nhiên thay đổi ánh mắt, nói với Cuồng Phong trên võ đài.
Rất rõ ràng, Cuồng Phong hoàn toàn không phải là đối thủ của Hư Viễn
Cuồng Phong giỏi võ công sử dụng vũ khí, sở trường là dùng giáo và ám sát
Không có giáo Liệt Thủy, võ công của Cuồng Phong tương đương với yếu đi một nửa
Hơn nữa bọn họ cũng không phải là võ sĩ đích thực, bọn họ là lính đánh thuê mà đấu võ là sân chơi của những võ sĩ đích thực
Hư Viễn là cao thủ Thần Cấp cấp trung, sở trường là Thất Tinh Quyền pháp, trận này Cuồng Phong đấu võ với Hư Viễn là quá thiệt thòi
Anh thà đưa nhà họ Hồng ba mươi tỷ còn hơn nhận thua cuộc và phải về phái Thiếu Lâm úp mặt vào tường sám hối, anh cũng không muốn thấy các anh em của mình bị thương
Nếu phải đến phái Thiếu Lâm tự kiểm điểm, ông ngoại anh, Triệu Hoàng Đế, Đường chủ Phích Lịch Đường nhất định sẽ không nhắm mắt làm ngơ, mất tiền anh còn có thể kiếm lại, nhưng anh sẽ phải giao Cuồng Phong cho phái Thiếu Lâm cả đời
Cả đời này anh chỉ có một người anh em như Cuồng Phong mà thôi, Cuồng Phong là người anh em cho dù anh có bỏ ra sáu mươi tỷ cũng không mua được”.
“Đại ca, có phải nhận thua là vứt khăn trắng không?”, Heo Rừng trông thấy Cuồng Phong bị đánh mà xót xa, anh ta lấy chiếc khăn trắng từ trong người ra hỏi.
“Vứt đi!”, Lý Thiệu Minh nói.
“Được, tôi biết ngay nhận thua trong đấu võ sẽ phải vứt khăn trắng, nên đã mang theo mấy cái từ nhà đi. Ván này chúng ta nhận thua, nhà họ Hồng các người là lũ rác rưởi, ra tay đánh lén trước, chúng tôi không đấu nữa”, Heo Rừng vừa nói vừa vứt khăn trắng lên võ đài.
Đột nhiên, một luồng chân khí đánh bật khăn trắng bay ra ngoài.
Là Cuồng Phong.
Lúc này hắn bị Hư Viễn đánh cho khóe miệng chảy máu, bả vai có một vết tím bầm lớn, trên ngực cũng có rất nhiều vết bầm tím lớn nhỏ. Hắn thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu nhìn Lý Thiệu Minh và Heo Rừng nói: “Mấy người ai cũng không được nhận thua hộ tôi”.
“Vì sao?”, Lôi Tiểu Minh hỏi.
“Bởi vì Lý Thiệu Minh bị thương, anh ấy không thể tham gia trận đấu. Anh em trong đội có thể thua nhưng Cuồng Phong tôi không được thua, tôi nhất định sẽ đánh thắng ván này, cố gắng không để Lý Thiệu Minh ra trận”, Cuồng Phong nói.
“Cái gì?”, mấy người Lục Kim Đan, Hàn Uy Phong, Lý Thiệu Minh, Lôi Tiểu Minh, Chu Bảo Bảo, Triệu Thế Hy, Liễu Bân ai nấy đều kinh ngạc.
Lúc này, đến cả Hiên Tịnh Vũ cũng kinh ngạc, cô nhìn khóe môi Cuồng Phong không ngừng chảy máu, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó nói nên lời.
Cuồng Phong là một người có tình có nghĩa.
Hắn đã đồng ý làm anh em của Lý Thiệu Minh, hắn chính là người anh em đáng kính trọng của Lý Thiệu Minh. Hắn sẽ coi Lý Thiệu Minh như anh em ruột thịt mà bảo vệ. Cho dù phải chết, hắn cũng sẽ dốc hết sức bảo vệ anh em của mình.
Hai mắt hắn đỏ ngầu đến đáng sợ, vừa thở hổn hển vừa lấy một điếu thuốc lá từ trong người ra châm lửa và nhìn thẳng mặt Hư Viễn.
Trông thấy Cuồng Phong như vậy, cái đầu trọc của Hư Viễn sáng lên dưới ánh mặt trời.
Hắn ta không khỏi cười khinh, tiếp tục xuất hiện sau lưng Cuồng Phong một lần nữa.
Cuồng Phong không biết di chuyển tức thời đánh nhau với Hư Viễn rất thiệt. Lúc Hư Viễn xuất hiện sau lưng Cuồng Phong, Cuồng Phong quay đầu lại định tấn công hắn ta nhưng Hư Viễn đã nhanh chóng ra tay bóp cổ Cuồng Phong.
Cuồng Phong muốn bắt lấy cổ tay của Hư Viễn giằng ra, hắn ta đột nhiên nhào về phía trước, đè chặt Cuồng Phong trên mặt đất.
Rầm một tiếng, lôi đài bên dưới Cuồng Phong bị lõm thành một cái hố nhỏ. Hư Viễn dùng sức đè chặt cổ Cuồng Phong, cười nói: “Quan hệ giữa mày và Lý Thiệu Minh càng tốt thì tao càng muốn đánh mày trọng thương. Bởi vì hắn đã đánh hai sư đệ của tao, tao muốn khiến mày tàn phế ngay trước mặt hắn”.
Tuy Hư Viễn là thành viên của một võ lâm chính phái nhưng thủ đoạn tàn ác có thể sánh với tà môn ngoại đạo.
Võ công là một con dao hai lưỡi, dùng tốt có thể tạo phúc, dùng không tốt thì sẽ trở thành công cụ giết người.
Thiếu Lâm là một danh môn đại phái, là môn phải đứng đầu trong các môn phái, nếu không có một chút thủ đoạn tàn khốc thì sao có thể trấn áp nhiều môn phái khác chứ?
“A di đà Phật, Hư Viễn, lệ khí của ngươi quá nặng, ta phạt ngươi về chép Thất Tinh Quyền kinh ba lần”, trụ trì điện Giới Luật phái Thiếu Lâm chắp hai tay, hai mắt rủ xuống.
“Chúng tôi nhận thua!”, thấy phái Thiếu Lâm rõ ràng đánh để trả thù, Lý Thiệu Minh bừng bừng lửa giận, không thể để Cuồng Phong đánh Hư Viễn nữa, nếu còn tiếp tục thì Cuồng Phong có thể sẽ bị phái Thiếu Lâm lấy lý do diệt trừ yêu ma để giết chết.
“Xin lỗi, trong quy định đấu võ không có nhận thua nói miệng”, phó minh chủ nói.
“Cái gì!? Con mẹ nói ông đang đùa đấy à?”, Chu Bảo Bảo tức giận nhìn phó minh chủ.
“Nói miệng nhận thua không tính, đây là quy định đấu võ tôi đã trình bày trước đó, nếu mấy người nghe chưa rõ có thể nghe kỹ lại một lần nữa xem”, phó minh chủ lấy tờ sớ ra.
“Mẹ kiếp!”, Chu Bảo Bảo siết chặt nắm đấm.
Hồng Võ ngồi trên đài chủ trì nhìn Lý Thiệu Minh cười khẩy, trong lòng ông ta nghĩ: Lý Thiệu Minh, mày ngang nhiên hại chết hai cao thủ phái Võ Lâm, còn cướp tài sản của nhà họ Hồng, không dạy mày một bài học thì sao có thể khiến những bậc tiền bối như tao yên lòng hả dạ? Thằng đàn em Cuồng Phong của mày chắc chẳng có thế lực gì đằng sau, cho dù bọn tao làm hắn tàn phế cũng không ai giúp hắn báo thù.
Lợi dụng trận đấu võ lần này để diệt trừ phe cánh của mày để tránh sau này thế lực của mày bành trướng võ lâm, ảnh hưởng đến địa vị của các bậc tiền bối như bọn tao.
“Trận này thủ đoạn của phái Thiếu Lâm hơi quá đáng, nhưng mà diệt trừ ma quỷ là phải như thế, phái Thiếu Lâm vất vả rồi…”, Thanh Phong ngồi trên khán đài nhìn cảnh tượng trước mắt mà hơi nhíu mày lại, không khỏi buông một tiếng thở dài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]