Chương trước
Chương sau
Có điều, cảm giác hồi hộp này cũng rất tốt...

Ở nước ngoài dốc sức bảy tám năm, Lý Thiệu Minh không có bạn bè, không có người yêu, cho dù là nam hay nữ, tiếp cận anh cũng chỉ vì quyền thế của anh, chưa từng có ai giống như Hiên Tịnh Vũ quan tâm đến anh như vậy. Lâu dần, trái tim anh không khỏi ấm lên, anh nắm lấy hai bàn tay trắng nõn của Hiên Tịnh Vũ và cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại sau lưng, khuôn mặt chậm rãi nở nụ cười.

"Khụ khụ!"

Lúc Lý Thiệu Minh đang đắm chìm trong sự quan tâm của người mình yêu, gần như say sưa thì Cuồng Phong, Chu Bảo Bảo và Lỗi Tiểu Minh đều không nhịn được mà nhíu mày, nhẹ nhàng dùng tiếng ho khan để cắt ngang, Triệu Thế Hy tức đến xanh mặt, bị bộ dạng này của Lý Thiệu Minh làm cho tức muốn chết.

Cô cảm thấy Hiên Tịnh Vũ vừa giả tạo lại cực kỳ chua ngoa.

Người ở đây hầu như đều biết, Lý Thiệu Minh là bá chủ ở nước ngoài, đã từng nằm trong Top mười cao thủ cấp thế giới. Cho dù anh bị trọng thương ngã xuống biển, nhưng thuyền nát vẫn có ba phần đinh, rất nhiều cao thủ không có được kinh nghiệm thực chiến như của anh. Tới bây giờ, bất kể cao thủ như thế nào anh cũng có thể tìm ra sơ hở, đánh kẻ thù bị thương chỉ trong một đòn.

Đồng thời, bây giờ anh cũng đã đột phá tới cao thủ Thần Cấp cấp trung, thực lực ngang hàng với Hồng Võ.

Quan tâm anh? Người cần được quan tâm là bọn họ mà?

Tạm thời đội Thiệu Minh có tất cả bảy cao thủ, đội trưởng đội Hoàng Tộc - Diệp Hách Na Lạp Bích Tỷ là cao thủ Thần Cấp cấp cao, đội trưởng Lý Thiệu Minh của đội Thiệu Minh là cao thủ Thần Cấp cấp trung, Cuồng Phong, Chu Bảo Bảo, Lôi Tiểu Minh, Triệu Thế Hy, Mã Tiểu Linh là cao thủ Thần Cấp cấp thấp. Bọn họ phải đối chiến với bảy cao thủ Thần Cấp cấp trung.

Diệp Hách Na Lạp Bích Tỷ là cao thủ phong độ ổn định, Lý Thiệu Minh cũng là cao thủ khó bị đánh bại. Chỉ có năm đội viên mới là cao thủ Thần Cấp cấp thấp, thiếu năng lực di chuyển tức thời, khi đối chiến với các cao thủ của đội Hồng Võ sẽ chịu thiệt thòi, có thể bị đánh bại và bị thương. Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.

Thực lực của Lý Thiệu Minh thì có gì mà phải lo?


Triệu Thế Hy cho rằng Hiên Tịnh Vũ này quá giả tạo, bộ dạng ôm Lý Thiệu Minh, quan tâm Lý Thiệu Minh của cô “chua” đến nỗi răng người ta cũng muốn rụng.

Lý Thiệu Minh cũng biết, thật ra mình không cần được quan tâm.

Trận đấu này anh và Bích Tỷ đều thắng chắc, chỉ có Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Chu Bảo Bảo và Mã Tiểu Linh mới có khả năng bị đánh bại và gặp nguy hiểm, Hồng Võ bắt nạt bọn họ không có cao thủ, nên mới đòi đấu võ bảy trận thắng bốn.

Anh nở nụ cười gượng gạo, quay người lại nắm lấy tay Hiên Tịnh Vũ, nói: "Anh nhất định sẽ không thua, em đừng lo. Vừa nãy anh không kiềm chế được cảm xúc, lo rằng trận đấu này sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới nói vậy thôi. Dù sao quyền cước không có mắt, em làm như vậy cũng khiến anh thấy hơi ngại..."

"Sao em có thể không lo cho anh được chứ?", Hiên Tịnh Vũ nhíu mày, nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt hơi tức giận.

"Hả?", Lý Thiệu Minh giật mình.

"Thực lực của anh thế nào, tự anh không biết à? Hồng Võ kia là ai, kẻ lão làng trong giang hồ, lính đặc chủng trong doanh trại huấn luyện Thiên Lang đều do ông ta chỉ bảo. Còn anh là ai, chỉ là một tên nhà giàu mới nổi được cao nhân chỉ điểm. Anh đối phó với cao thủ bình thường thì được, nhưng sao mà đấu lại cao thủ như Hồng Võ? Anh biết võ công là cái gì à? Hiểu được chính xác cách vận dùng chiêu thức võ công sao? Cho đến bây giờ, em cũng chưa thấy được anh đánh ra cái loại võ công gì, chỉ dùng vài chiêu ngầm rồi quỷ kế để đánh bại đối thủ. Hoặc là dùng kim bạc phóng về phía đối thủ, hoặc là cào người ta đến ngứa ngáy da thịt, anh biết dùng võ công à?", Hiên Tịnh Vũ chăm chú nhìn Lý Thiệu Minh.

Nghe Hiên Tịnh Vũ nói vậy, Lý Thiệu Minh lập tức trừng lớn hai mắt.

Phụt!

Cuồng Phong, Chu Bảo Bảo và Lôi Tiểu Minh đều bị sặc, hóa ra cô gái này còn chưa thấy được thực lực thật sự của đại ca.

Triệu Thế Hy giận tím mặt, thầm nghĩ rằng, cô lại dám coi thường anh họ của tôi.

"Không được, em nhất định không thể để cho anh đánh với Hồng Võ, anh về với em, chuyện này chúng ta phải bàn bạc kỹ càng, em nhất định không thể để cho anh đi chịu chết", Hiên Tịnh Vũ lập tức nắm chặt tay Lý Thiệu Minh và muốn đưa anh đi.

"Chuyện này, Heo Rừng, anh là phụ tá của tôi, quan hệ của hai chúng ta rất đặc biệt, anh nói gì làm gì đều đại diện cho tôi, hay là đêm nay anh đưa mọi người đi uống rượu đi", bị Hiên Tịnh Vũ mạnh mẽ lôi về phía xe, Lý Thiệu Minh đành phải bảo Heo Rừng mời mọi người đi uống rượu.

Một tiếng sau, trong nhà của Hiên Tịnh Vũ.

Lý Thiệu Minh đang ngẩn người ngồi ở ghế sofa, Hiên Tịnh Vũ lập tức chỉ vào Lý Thiệu Minh, hung dữ nói: "Trước cuộc đấu võ của anh và Hồng Võ, anh không được đi đâu hết. Anh không phải đối thủ của Hồng Võ, em không thể để anh đi chịu chết được!"

"Vợ, em nói thật à?", Lý Thiệu Minh giật mình nhìn cô.

"Anh nghĩ em đang nói đùa với anh sao?", Hiên Tịnh Vũ nói.

"Ha ha!", Cuồng Phong ngồi trên ghế sofa lập tức cười lớn, Chu Bảo Bảo cũng dùng ánh mắt quái đản nở nụ cười xấu xa nhìn về phía Lôi Tiểu Minh và Triệu Thế Hy.

Lý Thiệu Minh tung hoành ngang dọc ở nước ngoài lại bị người ta coi thường như thế, Chu Bảo Bảo cảm thấy rất thú vị.

Không chỉ Lý Thiệu Minh bị Hiên Tịnh Vũ đưa về nhà, Hàn Phi Phi, Cuồng Phong, Chu Bảo Bảo, Lôi Tiểu Minh và Triệu Thế Hy cũng đi theo, lúc này Tiểu Bình An đang ngồi trên ghế xem phim hoạt hình. Hàn Phi Phi dùng ánh mắt lúng túng nhìn Hiên Tịnh Vũ, còn khuôn mặt nhỏ của Triệu Thế Hy vẫn xanh lét.

"Cô gái này thật sự là em họ của anh sao?", Hiên Tịnh Vũ ngẫm nghĩ rồi liếc nhìn Triệu Thế Hy.

"Thế Hy, tự em nói đi, trước khi nói phải suy nghĩ kỹ, nếu lần này còn nói nhăng nói cuội thì đừng trách mối quan hệ anh em họ cũng chẳng còn", hai mắt Lý Thiệu Minh sáng lấp lánh.

"Anh họ Lý Thiệu Minh của tôi đẹp trai như vậy, còn tôi lại đáng yêu thế này, nếu tôi không phải là em họ của anh ấy, chẳng lẽ là người anh ấy nhặt được?", Triệu Thế Hy lấy ra một miếng lệnh bài bằng ngọc trắng, bên trên có khắc một một chữ “Lục” nhỏ.

Lệnh bài của Lý Thiệu Minh khắc rồng, của Triệu Thế Hy chạm phượng, lệnh bài của hai người vừa hay là một đôi.

Không có con giáp thứ mười ba nào có thể vì đàn ông mà chịu ấm ức như vậy, cộng thêm trên người Triệu Thế Hy và Lý Thiệu Minh có tín vật anh em, tính cánh của Triệu Thế Hy cũng ngây thơ, nên Hiên Tịnh Vũ cũng dần tin tưởng thân phận anh em của hai người. Có điều vì sao bác của Lý Thiệu Minh lại là Triệu Hoàng Đế, giàu nhất thế giới, cô vẫn chưa kịp nghĩ nhiều, cô chỉ quan tâm đến việc vài ngày nữa Lý Thiệu Minh sẽ phải quyết đấu sinh tử.

"Lý Thiệu Minh, anh còn nhỏ hơn em hai tuổi, em cho là anh vẫn chưa hiểu chuyện, làm việc còn bốc đồng, thiếu suy nghĩ, có nhiều lúc anh vẫn rất ngây thơ, không thể so sánh với nhiều chàng trai trưởng thành. Tính của anh vẫn rất trẻ con. Em quyết định, trước khi đấu võ với Hồng Võ, anh không được đi đâu cả, em tuyệt đối không thể đứng nhìn anh chịu chết. Nếu anh dám đi thì đừng trách em không khách khí".

"Em còn nói anh ngây thơ?", Lý Thiệu Minh giật mình nhìn Hiên Tịnh Vũ.

Hiên Tịnh Vũ không để ý tới anh, mà quay người đưa Tiểu Bình An đi tắm.

Trong lòng cô nghĩ, năm nay cô hai mươi tư tuổi, rất nhiều lúc cô cũng còn trẻ con. Cái tên Lý Thiệu Minh này còn kém cô hai tuổi thì sao mà chín chắn hơn mình được?

"Đại ca, hình như anh bị vợ mình coi thường", thấy Hiên Tịnh Vũ đưa Tiểu Bình An đi tắm, Cuồng Phong ra ngồi cạnh Lý Thiệu Minh cười nói.

"Anh Lý, chẳng lẽ anh vẫn giả làm người bình thường ở bên cạnh chị dâu, đến bây giờ người ta vẫn chưa biết thân phận của anh à?", Chu Bảo Bảo cũng lập tức lại gần bổ sung thêm một câu.

Cậu ta là người thông minh, liếc mắt là nhìn ra được quan hệ của Lý Thiệu Minh và Hiên Tịnh Vũ.

"Đúng là cô ấy không biết thân phận của tôi", Lý Thiệu Minh gật đầu.

"Rất biết giả bộ đấy...", Chu Bảo Bảo giật mình nhìn anh.

"Cái gì gọi là biết giả bộ!", Lý Thiệu Minh khóc không ra nước mắt.

"Vậy anh còn tham gia đấu võ không? Anh đã cướp đi toàn bộ tài sản của nhà họ Hồng, Hồng Võ cũng bị anh chọc tức điên, mời cả phái Thiếu Lâm và Hồng Môn ở nước ngoài về làm chủ cho ông ta, nếu anh không đấu võ thì lão già Hồng Võ đó nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu. Hơn nữa, anh định bao giờ nói thân phận của mình cho vợ anh? Cũng không thể giấu người ta cả đời được chứ?", Chu Bảo Bảo hỏi.

"Tôi không lo lắng Hồng Võ sẽ tìm tôi gây sự, ông ta không phải đối thủ của tôi. Sở dĩ tôi đồng ý đấu võ với ông ta là vì tôi nhắm vào ba mươi tỷ tiền đặt cược của ông ta. Chỉ cần có được ba mươi tỷ này thì tôi sẽ có thể về nhà họ Lý báo thù. Còn thân phận của tôi thì đợi cuộc đấu võ với nhà họ Hồng kết thúc, tôi sẽ giải thích với cô ấy".

"Cậu nói đúng, tôi không thể giấu cô ấy cả đời được, chuyện nên biết, trước sau gì cô ấy cũng phải biết", lông mày Lý Thiệu Minh hơi nhíu lại.

"Vậy đấu võ với Hồng Võ phải làm sao? Vợ của anh sẽ không cho anh tham gia đâu", Chu Bảo Bảo lại hỏi.

"Chuyện của tôi, cô ấy không làm chủ được...", Lý Thiệu Minh chỉ phát ra một tiếng cười lạnh lùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.