Chương trước
Chương sau
Im lặng một hồi, La Sát, Dạ Xoa, Bill và Bạch Ngọc bỗng cười phá lên. Tạo hình của bốn người khác nhau, La Sát mặc chiếc áo khoác da đầy đinh tán bên trên, chiếc đầu trọc bóng loáng, kẻ mắt bằng chì kẻ mắt màu đen, cổ thoáng hiện hình xăm rồng đen.

Dạ Xoa gầy trơ xương, mặt mũi vô cùng xấu xí, vũ khí trong tay là Tam Xoa Kích. Bill mặc một bộ đồ bó màu đỏ, bộ đồ bó sát lộ tả cơ bắp săn chắc cuồn cuộn, dấu ấn trên xương mu rất rõ ràng. Bạch Ngọc thì mặc một bộ cổ trang màu trắng tự nhiên, búi tóc cao trên đầu.

Bốn người cười như con quái vật nhảy múa lung tung. Bọn họ cười liên tục lại rất lớn, bọn họ nhìn Lôi Tiểu Minh với ánh mắt khinh thường và cười. Lúc họ cười, khuyên tròn trên miệng La Sát không ngừng rung lên, Dạ Xoa lộ ra hàm răng vàng đen không đều. Hàm răng to đều tăm tắm của Bill trắng như tuyết, Bạch Ngọc thì vừa cười vừa khóc lóc.

Phụ tá của Lý Phong cũng cười theo, vẻ mặt hắn kiêu ngạo và độc đoán, dần dần tất cả lính đánh thuê đều bật cười.

Đột nhiên tiếng cười ăn ý của họ bỗng tắt, ánh mắt Bạch Ngọc u ám hét lên với Lôi Tiểu Minh: “Mẹ kiếp, anh dọa chúng tôi à? Chỉ với mấy quả bom giấu trên người anh mà có thể khiến cao thủ Thần Cấp như chúng tôi nổ tung sao?”

Một khi võ sĩ trở thành cao thủ Tông Sư thì chẳng sợ đạn nữa, họ có thể né đạn một cách linh hoạt, sử dụng nhanh chóng kỹ năng của bản thân để đánh bại đối thủ ngay khi đối thủ bắn phát súng đầu tiên.

Đạt cảnh giới cao thủ Thần Cấp thì càng có thể phóng ra chân khí trước khi đối thủ nổ súng, hạ gục đối thủ bằng một đòn. Có cao thủ trong môn võ ngoại công, thể chất cường tráng, thậm chí còn có thể thổi chân khí vào da, đỡ đạn bằng da cứng sắt thép.

Chỉ vài quả bom, Lôi Tiểu Minh chưa kịp ném ra thì La Sát, Dạ Xoa, Bill và Bạch Ngọc đã có thể sử dụng khinh công nhanh chóng trốn chạy.

Họ vốn không sợ quả bom trên người Lôi Tiểu Minh.

“Nhưng quả bom trên người tôi có thể phá hủy cả một khu phố. Dù khinh công của các người tuyệt đỉnh, cũng không thể nhanh bằng tốc độ của quả bom”, Lôi Tiểu Minh nói.

Thấy Lôi Tiểu Minh nói vậy, hơi thở bốn tên sát thủ và phụ tá của Lý Phong bỗng trở nên nghiêm túc.


Vậy tức là sao? Nếu bọn họ động tới cậu ta, cậu ta sẽ cho nổ tung cả khu phố, kéo họ chết chung?

Lôi Tiểu Minh cao một mét bảy lắm, cơ bắp trắng hơn tuyết, đôi mắt to trong veo sáng ngời, lông mi dài, mí mắt màu hồng nhạt tự nhiên, trông như một cô gái xinh đẹp. Cậu ta mặc bộ vest nổi tiếng do Armani thiết kế, ngón cái bên bàn tay phải đeo một chiếc nhẫn ngọc bích, ngón trỏ và ngón giữa bên bàn tay trái đeo mỗi ngón một chiếc nhẫn đá quý to lớn. Nhìn cái là biết người đàn ông này xuất thân từ gia tộc giàu sang quyền thế.

Nhưng dáng người cậu ta gầy gò, trông chẳng giống có nhiều bom trên người.

Đang hù dọa họ sao?

Nghĩ một hồi, Bạch Ngọc cười yểu điệu.

“Chúng tôi không tin bom trên người anh có thể khiến chúng tôi bị thương, anh cho chúng tôi xem thử bom của anh đi?”, Bạch Ngọc hỏi.

“Nếu trên người anh có nhiều bom thì tình thế hôm nay đã khác rồi. Không phải chúng tôi muốn ép các anh mà là các anh ép chúng tôi mới đúng. Tên Lý Thiệu Minh hết thời rồi, mạng chó của anh ta chẳng đáng một đồng. Ngược lại sau khi chúng tôi đi theo Lý Phong, địa vị trên thế giới cũng ngày một cao, anh ta và đám quân phiệt thuộc thế lực Hắc Ám thông đồng với nhau làm rối loạn quốc tế. Hiện giờ trên trường quốc tế, ai có tiền thì người đó chính là đại ca, ai có thế lực người đó là trời. Quốc tế ngày càng loạn lạc, chuyện làm ăn của chúng tôi càng tốt, giá trị con người cũng càng cao. Có khi mạng chúng tôi quý giá hơn cả mạng của Lý Thiệu Minh, nếu anh thật sự có số bom này, thì khả năng không phải các anh sợ bọn tôi, mà phải là bọn tôi sợ các anh mới đúng”, răng của Dạ Xoa mọc nhấp nhô không đều, hắn lạnh lùng nhìn Lôi Tiểu Minh và nói.

Đám ngu xuẩn này…

Thấy bốn tên sát thủ vẫn không phục, Vương Tiểu Ngũ của Phủ Đầu Bang cũng sắp bị họ làm cho tức chết rồi.

Mau bảo Lý Thiệu Minh và Lôi Tiểu Minh đi đi.

Mạng của hắn cũng rất quý giá, hắn còn chưa đính hôn, hắn không muốn bị liên lụy để rồi phải chết!

Đám người Phủ Đầu Bang núp trong bóng tối không dám thở mạnh, thầm nghĩ vừa rồi họ trốn chưa được xa, chạy chưa nhanh, nếu bom trên người Lôi Tiểu Minh mà nổ thì dù họ có trốn trong nhà cũng gặp nguy hiểm. Nếu Lôi Tiểu Minh này còn lôi bom ra thì lần này họ phải chạy vội, chạy càng xa càng tốt.

“Họ vẫn không phục, Tiểu Minh, lấy bom trên người cậu ra cho họ xem đi”, Cuồng Phong mỉm cười, nắm lấy bả vai của Lôi Tiểu Minh, hít sâu một hơi thuốc lá trong tay.

Tính cách Cuồng Phong thẳng thắn phóng khoáng, hắn đã phục Lý Thiệu Minh và cảm ơn Lý Thiệu Minh đã dạy hắn võ công. Bạn bè của Lý Thiệu Minh cũng chính là bạn của Cuồng Phong, hắn tuyệt đối sẽ không khinh rẻ Lý Thiệu Minh.

Còn tính cách của Lôi Tiểu Minh thì đơn thuần, từ nhỏ tới lớn chỉ có một nguyện vọng chính là mong có một ngày trở thành ngôi sao lớn quốc tế, có thể cho tất cả mọi người thưởng thức khả năng diễn xuất của cậu ta.

Thật ra cậu ta là một người đàn ông có tính cách hướng nội, trong lòng chỉ có thế giới diễn xuất của mình, không bao giờ nghĩ tới chuyện muốn có địa vị gì đó trong giang hồ, sau khi gia nhập vào đội Lý Thiệu Minh, cậu ta chỉ biết mình tới giúp Lý Thiệu Minh, anh nói làm cái gì thì làm theo cái đó là xong.

Nhìn bốn tên sát thủ không phục, Lý Thiệu Minh chỉ cười khẩy.

Chỉ cần đánh bại bốn tên sát thủ thì đêm nay anh sẽ thu được hơn hai mươi tỷ. Anh đã có hơn hai mươi tỷ rồi, có thêm hơn hai mươi tỷ nữa là cũng gần năm mươi tỷ, sắp bằng toàn bộ của cải của tập đoàn tài chính gia tộc nhà họ Lý của bố mẹ anh rồi. Anh đã hứa với ông ngoại, đợi khi anh góp được năm mươi tỷ anh sẽ về nhà, không ngờ mục tiêu của anh lại sắp thực hiện được nhanh như thế.

“Nổ súng đi”, phụ tá trẻ thấy bốn tên sát thủ không nỡ giết Lý Thiệu Minh, chỉ muốn ra oai với anh, trả thù việc trước kia anh coi thường họ.

Hắn là phụ tá mà Lý Phong triệu tập tới sau nên cũng không hiểu rõ Lý Thiệu Minh lắm. Hắn nghĩ tình thế như hôm nay là họ có thể đánh bại được Lý Thiệu Minh, có bốn tên sát thủ nổi tiếng là cao thủ Thần Cấp cấp trung và cả hàng nghìn lính đánh thuê mà họ còn không đánh bại Lý Thiệu Minh được chắc? Hắn đã mất kiên nhẫn, muốn đám đàn em mau chóng giết chết Lý Thiệu Minh để hắn quay về nước ngoài xin Lý Phong thưởng.

“Nổ súng!”, ánh mắt phụ tá trẻ đột nhiên thay đổi, lớn tiếng thúc giục.

Thấy phụ tá trẻ ra lệnh, tất cả lính đánh thuê lại kéo mạnh thoi nạp đạn lần nữa, dù vừa họ đã kéo rồi nhưng họ vẫn phải chuẩn bị lần nữa, nhằm bắn chết Lý Thiệu Minh bằng một phát.

“Trên người tôi có rất nhiều bom đó!”, Lôi Tiểu Minh thấy mọi người không tin cậu ta nên cậu ta bất lực cởi bỏ áo vest.

Lôi Tiểu Minh là một ngôi sao, cậu ta chỉ mong mọi người thích cậu ta, hễ nhìn thấy cậu ta là nhao nhao ùa tới, mọi người yêu cậu ta, điên cuồng vây quanh cậu ta xin chữ ký, chụp ảnh chung với cậu ta.

Cậu ta không thích mọi người sợ mình.

Lúc này cậu ta chỉ cảm thấy tủi thân không thể kể xiết.

“Chết tiệt…”

Rầm một tiếng, lúc Lôi Tiểu Minh cởi bỏ áo vest, hiện ra bom khắp người, phụ tá trẻ và bốn tên sát thủ bỗng sững sờ.

Chỉ thấy trên người Lôi Tiểu Minh toàn là bom màu đen, giữa khe hở của mỗi quả bom màu đen lại giấu những quả bom mềm màu trắng, loại bom đó có uy lực mạnh hơn bom bỏ cứng. Bom trên người cậu ta có khảm nạm đồng hồ, đang phát ra những tiếng kêu tích tắc tích tắc, đó là bom hẹn giờ. Còn liên kết với những quả bom màu hồng, màu xanh lá cây, màu vàng mà đang nhấp nháy ánh đèn đỏ liên tục kia là bom điều khiển từ xa. Họ đều là lính đánh thuê, sát thủ nên am hiểu về bom đạn hơn Phủ Đầu Bang, trên người Lôi Tiểu Minh còn có cả bom xúc giác, mìn và một tên lửa nhỏ.

“Chết tiệt, một, một quả bom trên người anh ta sắp nổ rồi!”, Bill đột nhiên hét điên lên, ánh mắt kinh ngạc mà chỉ vào quả bom hẹn giờ trên người Lôi Tiểu Minh.

“Vậy sao?”, sắc mặt Lôi Tiểu Minh đờ ra, tay cầm quả bom hẹn giờ đó nhìn, quả nhiên chỉ còn lại một phút. Lâu rồi không chơi bom nên cậu ta không thể kiểm soát tốt được tất cả bom trên người như trước nữa. Cậu ta nhanh chóng và khéo léo rút bỏ hai sợi dây diện màu đỏ và màu vàng xuống, điều chỉnh lại thời gian của bom hẹn giờ trên người.

“Cậu Năm, mau chạy đi!”

Ngay lúc này tất cả đám Phủ Đầu Bang lại chạy ra khỏi tòa nhà gần đó, cả con phố bỗng trở nên đông đúc náo nhiệt hơn bao giờ hết, ai nấy chạy toán loạn khắp nơi như đàn kiến, có người thì liều mạng lao tới chỗ Vương Tiểu Ngũ, cõng hắn chạy như điên ra khỏi con phố.

Còn đám lính đánh thuê mà phụ tá trẻ dẫn tới khi thấy trên người Lôi Tiểu Minh giấu nhiều bom như thế cũng sợ ngây người, họ bỗng chạy toán loạn khắp nơi y như đám người của Phủ Đầu Bang.

Họ tới để kiếm tiền chứ không phải tới để tìm chỗ chết.

Khi cả khu phố đang hỗn loạn, Lôi Tiểu Minh điều chỉnh lại thời gian hẹn giờ trên quả bom xong, cậu ta ngẩng đầu thì thấy cả khu phố không còn một bóng người.

Không, vẫn còn phụ tá trẻ và bốn tên sát thủ trên khu phố.

So với vừa rồi, năm người họ đứng trơ trọi trên phố trông thật hoang vắng.

Nhìn quả bom trên người Lôi Tiểu Minh, sắc mặt Bạch Ngọc trở nên tái nhợt, từng giọt mồ hôi hột trên trán từ từ rơi xuống…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.