Chương trước
Chương sau
Chương 3667

Vì vậy, khi Liễu Ảnh nói ra đi, bà lại đồng ý với cô hơn. Đổi một nơi khác, bắt đầu một cuộc sống mới cũng tốt hơn cho Liễu Ảnh. Hơn nữa nếu Tư Đồ Không thật lòng yêu Liễu Ảnh, nỗi đau đớn vì có được rồi lại mất đi càng khiến anh ta ghi nhớ trong lòng.

“Nhưng con định bỏ đi thế nào? Không phải Tư Đồ Không không cho phép con rời đi sao? Ngày nào anh ta cũng theo dõi con, hoàn toàn không cho con cơ hội để rời khỏi.” Mẹ Liễu hỏi. Bà cũng muốn đưa Liễu Ảnh đi nhưng việc rời khỏi đây đâu có dễ dàng như vậy. Lúc nào Tư Đồ Không cũng giám sát Liễu Ảnh, không hề cho cô một cơ hội nào. Nếu nhất cử nhất động của Liễu Ảnh mà Tư Đồ Không đều nắm được thì nên làm thế nào đây?

Ánh mắt Liễu Ảnh tối đi: “Mẹ, chuyện này mẹ không cần lo lắng, con sẽ nghĩ cách.” Liễu Ảnh biết việc này rất khó, hơn nữa cô còn phải dẫn theo người nhà, cô không thể để Tư Đồ Không phát hiện, càng không thể để cho anh ta tìm ra.

Nếu chuyện này chỉ có một mình cô làm thì nhất định là còn khó hơn lên trời. Vậy nên cô phải nghĩ cách để nhờ sự giúp đỡ của người ngoài. Nhất định có những người mà Tư Đồ Không không thể đắc tội, cũng có một số người mà anh ta không thể nghĩ đến. Cô không tiếp xúc được với những người mà Tư Đồ Không không dám đắc tội, nên không nghĩ theo hướng đó nữa. Vậy thì chỉ còn lại những người mà Tư Đồ Không không ngờ tới thôi. Những người này mới thật sự là người giúp đỡ được Liễu Ảnh, nhưng trước tiên cô phải chuẩn bị thật tốt đã.

Trong thâm tâm Liễu Ảnh biết rõ, nếu như cô đi cầu xin Tô Khiết, nhất định Tô Khiết sẽ giúp đỡ, nhưng làm vậy hẳn sẽ dính líu đến Nguyễn Hạo Thần. Liễu Ảnh không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối, nên cô không muốn làm phiền Tô Khiết, không muốn Nguyễn Hạo Thần và Tư Đồ Không đối đầu với nhau. Do đó, cô chỉ có thể tự mình âm thầm phòng bị. Thậm chí cô đã quyết tâm, cho dù phải đi đường vòng chăng nữa, chỉ cần có thể rời khỏi là được.

Vốn dĩ, hôm qua khi Tô Khiết ở đây, Liễu Ảnh đã muốn nói chuyện này với cô ấy rồi, nhưng Tô Khiết phải đi trước, nên Liễu Ảnh không kịp nói. Hiện giờ… Liễu Ảnh cảm thấy, cũng may là cô chưa nói, đợi đến khi cô nghĩ cách xong rồi mới nói với Tô Khiết thì đến lúc đó Tư Đồ Không cũng không tài nào đổ lỗi cho Tô Khiết được.

“Liễu Ảnh, mẹ không cho phép con mạo hiểm như vậy!” Mẹ Liễu nghiêm khắc nói: “Nếu thực sự không được thì mẹ sẽ dẫn con đến nơi mẹ ở trước đã, nghỉ ngơi ở đó một thời gian. Đợi đến khi Tư Đồ Không buông lỏng cảnh giác, chúng ta sẽ lén trốn đi. Mẹ có quen biết mấy người dưới quê, chúng ta sẽ đến đó sống.” Mẹ Liễu không muốn Liễu Ảnh bôn ba cực khổ, đoán rằng cách này có khả năng thực hiện cao nhất.

“Mẹ không cần gấp đâu. Nếu Tư Đồ Không thừa thời gian, vậy thì cứ làm anh ta mất kiên nhẫn trước đã, chắc chắn sẽ có lúc anh ta không để ý đến chúng ta thôi. Hơn nữa chỉ cần Tư Đồ Không để ý đến con thì bà Tư Đồ nhất định không thể nhịn được. Con không tin anh ta cứ theo dõi con như vậy mãi được.” Liễu Ảnh nói, cô định đến sống ở một quốc gia nhỏ, rồi chuyển về gần biển, định cư ở đó. Hiện giờ cô cũng đang xem thử có cơ hội nào để đi không. Liễu Ảnh nghĩ bụng, chỉ cần cô không ở đây, Tư Đồ Không nhất định không thể cứ bám theo cô mãi. Anh ta ở đây, mẹ anh ta cũng ở đây, chuyện bỏ đi làm gì dễ dàng như vậy. Nếu anh ta đã không thể đi, còn cô lại không ở đây, vậy không phải là thoát khỏi sự khống chế của anh ta rồi sao?

Mẹ Liễu gật đầu, ánh mắt bình lặng của Liễu Ảnh làm bà thoải mái hơn, dường như cô đã tìm được cách.

Nhưng bà cũng không vội, chỉ cần giờ đây đã có bà bên cạnh, đảm bảo sự an toàn của cô thì tất cả mọi chuyện đều trở nên không quan trọng nữa.

Liễu Ảnh chìm trong suy nghĩ của mình, cho dù là Tư Đồ Không hay bà Tư Đồ thì cũng không khác biệt gì lắm. Dù sao đó cũng là những người không quan trọng, thậm chí… là những người về sau sẽ không bao giờ liên lạc nữa.

Mẹ Liễu nhìn Liễu Ảnh, cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người bị cắt ngang. Liễu Ảnh vừa hỏi liệu cách làm của Tư Đồ Không có phải là đang thể hiện tình cảm với cô không. Khách quan mà nói, mẹ Liễu cảm thấy Tư Đồ Không có tình cảm với Liễu Ảnh, nhưng… bà không muốn nói ra. Bà không hiểu Tư Đồ Không, cũng không rõ những tâm tư của anh ta, vậy nên bà cũng không trả lời Liễu Ảnh. Hơn nữa bà không có cách nào để bình tĩnh nói chuyện đấy ra được. Tư Đồ Không thật sự có tình cảm với Liễu Ảnh là chuyện tàn nhẫn biết bao.

Bởi vì đã có suy nghĩ ra đi, hiện giờ mẹ cô cũng ủng hộ nên suy nghĩ này càng bén rễ trong lòng cô hơn.

Liễu Ảnh tính toán nghiêm túc, liệu cô có cần lo lắng cho những người ở đây không.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.