Chương trước
Chương sau
Chương 3141

Trình Nhu Nhu bây giờ ở đây, coi như là khách của nhà họ Nguyễn, ông cụ Nguyễn, Bà cụ Nguyễn không đuổi người đi, Đường Hạo Thần tự nhiên sẽ không nói nhiều.

Nếu lúc này anh thật sự đuổi Trình Nhu Nhu ra ngoài, chuyện mấy hôm trước anh đoạn tuyệt với nhà họ Nguyễn sẽ trở thành một trò cười.

Hoặc là, ông cụ Nguyễn và Bà cụ Nguyễn đều đang đợi anh đuổi người.

Tôi nói này cô gái, những người khác đều đi rồi, sao cô vẫn không rời đi? Muốn làm gì vậy?!” Nguyễn Tầm Trung không nhịn được nữa, anh từng gặp người mặt dày rồi, nhưng mặt dày đến cỡ này là lần đâu tiên mới thấy.

Trình Nhu Nhu mặc kệ Nguyễn Tầm Trung, chỉ là một đôi mắt cứ nhìn Nguyễn Hạo Thần, Trình Nhu Nhu lúc này không hề che đậy, trong lòng tràn đầy tình cảm, người đàn ông này càng nhìn càng thích.

Tình Nhu Nhu biết Nguyễn Hạo Thần rất ưu tú, không ngoa khi nói Nguyễn Hạo Thần còn ưu tú hơn hơn tất cả đàn ông, trước đây khi còn ở trong thôn núi nhỏ, Trình Nhu Nhu chưa bao giờ dám tưởng tượng mình có thể kết hôn với một người đàn ông như vậy.

Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ cô là công chúa của Quỷ Vực Chỉ Thành, hơn nữa hiện giờ thành chủ đã bắt đầu bảo vệ cô, thậm chí còn thừa nhận thân phận của cô.

Là người của Quỷ Vực Chỉ Thành, cô có thể lấy bát cứ thứ gì mình muốn, Nguyễn Hạo Thần cũng không ngoại lệ! I Càng nghĩ Trình Nhu Nhu càng thấy đắc ý!!

Nguyễn Tầm Trung thấy ánh mắt của Trình Nhu Nhu nhìn Nguyễn Hạo Thần thì trực tiếp chán ghét, người phụ nữ này có hiểu dè dặt là gì không? Có hiểu xấu hỗ là gì không? Nguyễn Tầm Trung cảm thấy nếu anh ta hiện tại không ở đây, cô gái này có phải trực tiếp nhào tới Nguyễn Hạo Thần, trực tiếp bắt Nguyễn Hạo Thần đi hay không! !

“Cô gái, khách đều đi rồi, sao cô còn ở lại đây vậy?” Nguyễn Tầm Trung thật sự bị Trình Nhu Nhu làm cho chán ghét, cho nên lời nói càng trở nên thiếu khách sáo.

Trình Nhu Nhu bắt đắc dĩ thu hồi ánh mắt từ Nguyễn Hạo Thần, quay sang Nguyễn Tầm Trung: “Anh quản được tôi sao? Ông cụ Nguyễn, Bà cụ Nguyễn còn chưa nói gì đến tôi, anh có quyền gì mà nói tôi vậy?”

Trình Nhu Nhu nói ra câu này liền đúng trọng tâm, nhưng không phải là Trình Nhu Nhu đột nhiên trở nên thông minh hơn, mà là Bà cụ Nguyễn trước kia đã từng dặn dò cô.

Bà cụ Nguyễn cũng dặn cô không được phép nói trước hôn lễ trước mặt của Nguyễn Hạo Thần, Bà cụ Nguyễn đã hứa rằng chỉ cần cô làm theo những gì Bà cụ Nguyễn nói, thì Nguyễn Hạo Thần nhất định sẽ cưới cô.

Cho nên cô cố chịu đựng mà không đề cập đến chuyện cưới xin vào lúc này.

Nguyễn Tầm Trung ngược lại không giận mà cười nhạt, chẳng qua ánh mắt Nguyễn Tầm Trung nhìn Nguyễn Hạo Thần lại có chút hứng thú.

Ai tinh mắt đều có thể biết được Trình Nhu Nhu tới là vì Nguyễn Hạo Thần, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại vô cùng bình tĩnh.

Được, chính chủ còn không vội, vậy anh vội làm gì cơ chứ, chẳng bằng ngồi xem kịch hay!!

Nguyễn Tầm Trung không nói nhiều, vốn dĩ còn có mấy người thân khác đang ở trong linh đường, chẳng qua hơn nửa đêm, ông cụ và Bà cụ Nguyễn để những người thân đó đi nghỉ ngơi rồi.

Chẳng qua, Nguyễn Hạo Thần và Nguyễn Tầm Trung vốn là con trai nên phải ở lại giữ linh đường, Trình Nhu Nhu vẫn không có rời đi, mà ông cụ Nguyễn và Bà cụ Nguyễn cũng không bảo Trình Nhu Nhu rời đi.

Nguyễn Tầm Trung ngày thường là cú đêm, Cho nên lúc này cũng không buồn ngủ, có chút hưng phấn nhìn tỉnh cảnh trước mặt.

Vốn dĩ ông cụ Nguyễn muốn Nguyễn Tầm Trung đi nghỉ ngơi, vốn dĩ kế hoạch của bọn họ là để Nguyễn Hạo Thần và Trình Nhu Nhu cùng canh giữ linh đường, sau đó sẽ cho phóng viên truyền tin ra ngoài.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.