Chương trước
Chương sau
Chương 3070

Lâm Bối âm thầm hít một hơi, cô cố gắng duy trì bình tĩnh, cô nhìn Đường Lăng, khóe môi khẽ mở, chậm rãi nói: “Đúng vậy.”

Lúc này, giọng nói của cô không cao, thế nhưng lại vô cùng rõ ràng ở trong căn phòng này. Âm thanh không mang theo bất cứ cảm xúc nào, tự nhiên và bình thản như vậy, bình thản đến mức không thể nghe ra bất cứ khác thường nào.

Lúc này, giọng nói của cô không cao, thế nhưng lại vô cùng rõ ràng ở trong căn phòng này. Âm thanh không mang theo bất cứ cảm xúc nào, tự nhiên và bình thản như vậy, bình thản đến mức không thể nghe ra bất cứ khác thường nào.

Trong nháy mắt con ngươi của Đường Lăng chợt lạnh, anh nhìn chằm chằm vào cô: “Lâm Bối, chẳng lẽ là tôi đã quá dung túng em rồi sao?”

Anh không muốn ép cô, anh muốn tiến hành từng bước một, thế nhưng rõ ràng là sáng sớm thái độ của cô không giống. Rõ ràng là cô đã nói chờ anh, vậy mà hiện tại cô lại bày ra gương mặt lạnh như băng này?

Bình thường trông Đường Lăng dịu dàng tao nhã, thế nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng là người có tính tình tốt. Hơn nữa đối với chuyện mà anh muốn làm, từ trước tới nay anh sẽ không bao giờ thay đổi, cũng tuyệt đối không từ bỏ.

Lúc này anh tới nước R, một nửa nguyên nhân là bởi vì cô. Nếu như không có chuyện đêm qua và sáng sớm hôm nay, có lẽ nhiều lắm là anh nhìn cô một cái, xem cô có khoẻ mạnh hay không, chứ cũng sẽ không làm gì nhiều hơn.

Nhưng mà rõ ràng là sáng nay cô không phải như thế, trêu chọc anh xong thì muốn rút lui sao?

Cô xem Đường Lăng anh là cái gì?

Lâm Bối nghe anh nói, nhìn thấy dáng vẻ của anh, trong lòng cũng trở nên kinh hãi. Vốn dĩ cô hơi sợ Đường Lăng, mà bộ dạng bây giờ của Đường Lăng thì lại càng đáng sợ.

“Anh Đường, xin hãy tự trọng.” Lâm Bối biết mặc dù trong lòng cô sợ nhưng cô nhất định phải chịu đựng.

“Tự trọng…” Đột nhiên Đường Lăng cười khẽ: “Đêm qua lúc em ngủ ở phòng tôi tại sao không nói tự trọng? Sáng sớm hôm nay lúc em hôn tôi tại sao không nói tự trọng?”

Lâm Bối ngoan cố bướng bỉnh, trong lúc nhất thời có chút không biết nên nói cái gì cho phải. Đêm qua đúng là cô ngủ quá sâu, lúc Đường Lăng ôm cô thật sự không có ý thức.

Tuy nhiên Lâm Bối biết, nếu cô nói ra lời này thì e rằng người khác sẽ không tin tưởng. Một người phải mệt đến mức nào thì mới có thể ngủ sâu như thế?

Còn về chuyện sáng nay?

Đó cũng là anh hôn cô, hiện tại anh lại nói như vậy, cứ như là cô chủ động quyến rũ anh?

Lâm Bối âm thầm thở ra một hơi, nhìn anh mà không nói lời nào, tuy nhiên sự lạnh lùng và xa cách lại được biểu hiện vô cùng rõ ràng.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải sáng nay vẫn còn tốt sao?” Đường Lăng nhìn bộ dạng của cô, có chút tức giận nhưng cũng có chút bất đắc dĩ. Anh không hiểu, chỉ mới có mấy tiếng đồng hồ không gặp, vì sao cô lại đột nhiên biến thành như vậy?

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Đường Lăng thầm nghĩ liệu có phải là trong mấy tiếng anh rời đi đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?

Lâm Bối nghe thấy giọng nói của anh dịu xuống một cách rõ ràng, trong lòng có chút chua xót. Cô biết vừa nãy anh tức giận, hơn nữa cô cũng cố ý muốn chọc giận anh. Cô biết cách làm của mình rất quá đáng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.