Chương trước
Chương sau
Tôi muốn hỏi là tôi đã đắc tội cậu ba Nguyễn và cậu năm Tào ở đâu rồi vậy?” Chuyện đã đến bước này, mặt mũi của Dụ Vỹ Luân cũng đã mất hết, mặt mũi không thể nào cứu vãn nữa, nhưng Dụ Vỹ Luân vẫn muốn làm rõ tại sao Nguyễn Hạo Thần lại đối với anh ta như vậy.
Anh ta rốt cuộc là làm gì mà đã đắc tội với cậu ba Nguyễn vậy?
Đám người nghe thấy lời này của Dụ Vỹ Luân xong, cũng đều lũ lượt nhìn sang Nguyễn Hạo Thần, bọn họ cũng muốn biết cậu ba Nguyễn tại sao lại làm như vậy.
Theo lý mà nói bình thường Dụ Vỹ Luân và cậu ba Nguyễn ngay cả cơ hội gặp cũng không có, không thể nào đắc tội cậu ba Nguyễn được.
Dụ Vỹ Luân lúc này vẫn chưa tiểu hết, vẫn đang cật lực kìm nén, anh ta lúc này càng kìm càng khó chịu, tư vị trong đó cũng chỉ có anh ta biết mà thôi, Dụ Vỹ Luân lại nhìn sang Tô Khiết, trong đôi con ngươi rõ ràng đã thêm vài phân hung hãn, đều là tại Tô Khiết hại anh ta mất mặt, thù này anh ta nhất định sẽ báo.
Nguyễn Hạo Thần khẽ đảo mắt qua, ánh mắt nhìn thấy Dụ Vỹ Luân đang nhìn Tô Khiết với vẻ mặt hung hãn, đôi con ngươi của Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng thoáng qua vài phần băng lãnh, khoé miệng anh khẽ động đậy, từng chữ từng chữ chậm rãi mà nói: Đắc tội tôi? Anh cũng xứng sao?”
Không thể không nói, câu nói này của cậu ba Nguyễn, đủ quyết tuyệt, đủ ngông cuồng, cũng đủ bá khí, mà anh cũng có tư cách như vậy.
Lời nói của Nguyễn Hạo Thần ngừng lại, đôi con ngươi sau đó nhìn về hướng Tô Khiết…
Tô Khiết có hơi sững sờ khi bắt gặp ánh mắt của anh, tại sao anh lại nhìn cô vào lúc này?
Bọn họ là ẩn hôn, ẩn hôn đó! Anh như vậy không sợ bị người khác nhìn ra cái gì sao?
Nguyễn Hạo Thần nhìn bộ dạng của cô đương nhiên là có thể đoán ra được suy nghĩ trong lòng của cô, anh âm thầm hít sâu một hơi, cô sợ bị người ta biết mối quan hệ của bọn họ như vậy sao?
Anh không thể bị lộ ra như vậy sao?

Câu nói vốn chưa được nói xong của Nguyễn Hạo Thần bị nuốt về lại, anh biết có một số chuyện không thể ép cô quá gắt gao được, với tính cách của cô nếu như anh ép quá gắt thì còn không biết cô sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Nguyễn Hạo Thần nhìn ly Coca bị hạ thuốc được Tô Khiết trước đó bỏ trên quầy, đôi con người của anh khẽ híp lại: Kêu người chuyên nghiệp đến đây kiểm tra cái ly Coca này đi.”
Dám hạ thuốc vợ của anh, quả đúng là tìm chết? Món nợ này anh há không thể tính toán đàng HSo?
Anh vốn định xem Tô Khiết sẽ tự giải quyết như thế nào, để anh cũng tiện phát ra hiện ra một sơ hở trong đó, tìm ra một chút chứng cứ.
Nhưng bây giờ nếu anh đã xuống đây rồi, thì món nợ này đương nhiên cũng nên do anh thay cô tính.
Lời của anh vừa thốt ra, sắc mặt Tô Nghiên Nghiên lập tức thay đổi, mà người nhân viên phục vụ hạ thuốc kia càng mềm nhũn hai chân, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Vẻ mặt Dụ Vỹ Luân rõ ràng cũng có thêm chút kinh ngạc, làm sao Nguyễn Hạo Thần lại biết chuyện này? Nguyễn Hạo Thần trước giờ chưa bao giờ thích tọc mạch chuyện người khác, theo lý mà nói cho dù Nguyễn Hạo Thần có biết rồi thì đáng lẽ cũng sẽ không ra tay quản mới đúng?
Nguyễn Hạo Thần rốt cuộc là có ý gì?
Đôi con ngươi của Tô Khiết cũng loé lên sự kinh ngạc, Nguyễn Hạo Thần biết trong Coca có hạ thuốc? Anh không phải là mới đến sao? Sao lại biết?
Chuyện Tô Nghiên Nghiên hạ thuốc cô rõ ràng là trước khi anh vào mà, nhưng anh không những là biết chuyện Tô Nghiên Nghiên hạ thuốc, hơn nữa còn chính xác mà chỉ ra là ly Coca nào bị bỏ thuốc nữa!
Tô Khiết nghĩ đến một loại khả năng, anh chỉ e là không phải vừa mới tới, anh chắc hẳn đã luôn ở một nơi nào đó nhìn tình hình trong đại sảnh, anh chắc chắn đã nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.