Mắt Tô Khiết khẽ lóe lên, chẳng lẽ cô Mộng đi thật rồi sao? Nên anh mới tức giận như vậy?
Nếu Mộng Nhược Đình đi thật rồi, vậy giờ cô quay về đấy, chẳng phải tự tìm đường chết à? Hơn nữa, giờ Vũ Kỳ bám cô thế này, cô cũng không rời đi được.
Cô đã đồng ý ở cùng bé Vũ Kỳ tối nay rồi, nếu cô rời đi, chăn chắn bé sẽ đau lòng.
Tô Khiết ngẫm nghĩ một lát, vẫn cảm thấy nên gọi cho Mộng Nhược Đình để xác nhận trước đã.
“Bé con à, mẹ đi gọi điện trước đã. Tô Khiết dịu dàng thương lượng với bé Vũ Kỳ.
“Mẹ ơi, mẹ không được đi, mẹ đã đồng ý ở cùng con tối nay rồi.” Tay Đường Vũ Kỳ càng ôm chặt hơn, miệng mếu máo sắp
khóc rồi.
“Mẹ không đi mà, mẹ chỉ đi gọi điện thoại thôi.” Tô Khiết cực kỳ đau lòng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
“Vâng ạ.” Cuối cùng bạn nhỏ Vũ Kỳ cũng ngoan ngoãn thả tay ra.
Tô Khiết cầm điện thoại ra ngoài ban công, rồi mới bấm số của Mộng Nhược Đình.
Mộng Nhược Đình thấy Tô Khiết gọi tới, thì hai mắt sắp cười đến mức híp thành đường thẳng, cô không vội nghe máy mà hỏi Nguyễn Hạo Thần: “Chị dâu nhỏ gọi cho em này, anh nói xem chị dâu nhỏ sẽ nói gì đây?”
Mắt Nguyễn Hạo Thần bỗng hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, vẻ mặt trầm xuống trong nháy mắt, trông rất đáng sợ.
Anh đã gọi cho người phụ nữ kia, bảo cô quay về đây, kết quả cô lại gọi cho Nhược Đình, rốt cuộc cô muốn làm gì thế?
Mộng Nhược Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-qua-ba-dao/307615/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.