Chương trước
Chương sau
“Cô đừng đi vội như vậy, mấy ngày tới đây vừa hay là tôi có chút việc, không thể quay về nên cứ như vậy đi, ta còn có việc, cúp máy trước đây.” Tô Khiết nói xong liền không đợi Mộng Nhược Đình cự tuyệt đã trực tiếp cúp điện thoại.
Mộng Nhược Đình nhìn điện thoại của mình bị cúp máy mãi một lúc lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại, chuyện này là sao đây? Cô ấy đi hay không đi đây?
Cô ấy cảm thấy nếu mình cứ như vậy mà bỏ đi thì chị dâu sẽ hiểu lầm chắc luôn, vậy thì liệu anh trai của cô còn có ngày thấy được ánh sáng của hy vọng không đây?
Cho nên cuối cùng Mộng Nhược Đình vẫn quyết định ở lại để giúp anh mình, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là có thể xem được kịch hay.
Buổi tối, Nguyễn Hạo Thần quay về biệt thự, vốn tưởng rằng Tô Khiết đã về rồi, nhưng anh lại không thấy bóng dáng cô đâu.
Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, đang định gọi cho cô thì cửa phòng bỗng mở ra.
Mắt Nguyễn Hạo Thần hơi sáng lên, khóe miệng từ từ cong lên, rất tốt, cô còn biết đường về à.
Nguyễn Hạo Thần thấy người bước vào là Mộng Nhược Đình, chứ không phải Tô Khiết thì ánh mắt lại trở nên ảm đạm:
“Sao em lại quay lại đây? Chẳng phải anh bảo em đi về rồi à?”
“Là chị dâu nhỏ bảo em tới đây.” Mộng Nhược Đình không chút sợ hãi đáp, cô là phụng chỉ tới đây đó.
“2” Nguyễn Hạo Thần nhíu mày, hai mắt khẽ híp lại, Tô Khiết bảo cô quay lại đây ư?
“Chị dâu nhỏ nói, tâm trạng anh không tốt, nên bảo em tới đây ở cùng anh, xem ra, chị dâu nhỏ vẫn quan tâm anh lắm.” Mộng Nhược Đình nghiêm túc giải thích.
Nguyễn Hạo Thần tức đến bật cười, tất nhiên nụ cười này làm người khác sởn tóc gáy, quan tâm anh à? Quả thật cô rất quan tâm anh, quan tâm đến mức bảo người phụ nữ khác đến ở cùng anh!
Anh nói rồi mà, sao trễ thế này mà cô vẫn chưa về nhà, cũng không nói với anh một tiếng, hóa ra là thế này.
Bảo người phụ nữ khác tới ở cùng anh, còn bản thân cô thì chơi trò mất tích.
Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng lấy điện thoại ra, dứt khoát bấm một dãy số, lần này cuộc gọi đã kết nối rồi.
“Cô đang ở đâu?” Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói như nghiến răng nghiến lợi của anh đã vang lên ngay.
“Tôi sao?” Nghe thấy giọng nói không đúng lắm của anh, Tô Khiết hơi ngẩn người, cô vốn tưởng rằng đã tới giờ này rồi, chắc chắn cô Mộng đó đang bên Nguyễn Hạo Thần, cơn tức của anh cũng tiêu tan gân hết rồi, nên cô mới nghe máy.
Nhưng nghe giọng điệu anh có vẻ, cơn giận của anh vẫn chưa tiêu tan, hình như càng đáng sợ hơn trước nữa.
Cô đã tự giác né tránh, còn tạo không gian riêng cho anh và cô Mộng nữa, sao anh vẫn tức giận thế?
Chẳng lẽ cô Mộng chưa quay lại à?
“Tôi không quan tâm cô ở đâu, trong vòng một tiếng nữa, cô phải về đây cho tôi.” Nguyễn Hạo Thần không đợi cô nói xong đã dứt khoát ra lệnh cho cô, giờ anh không muốn nghe cô nói gì cả, lời nói của cô càng làm anh tức hơn thôi.
Tô Khiết liếc nhìn điện thoại đã bị anh cắt đứt, rồi nhìn bạn nhỏ Vũ Kỳ đang ôm chặt đến mức, hận không thể dính lên người cô.
“Mẹ ơi, tối nay mẹ đã đồng ý ở cùng con rồi.” Bạn nhỏ Vũ Kỳ đã nhạy bén cảm nhận được, người kia muốn cướp mẹ bé đi, nên đôi tay nhỏ ôm chặt mẹ, sợ mẹ lại rời đi nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.