Cậu ba Nguyễn nhếch mép không nói gì, không ai biết anh đang suy nghĩ gì, chỉ là trong đôi mắt đang híp lại cuốn ra bão táp làm người ta run như cầy sấy. Hơi thở lạnh lùng lại nguy hiểm này ép cho người ta có cảm giác không thể thở nổi.
Thư ký Ngô không dám thở mạnh, những người khác cũng ý thức được chuyện không ổn, tất cả chỉ ước gì có thể tàng hình, biến mất.
Sau một lát, cậu ba Nguyễn gọi điện thoại.
“Anh ba? Giờ này rồi mà anh còn gọi điện thoại cho em, anh phải nhớ em tới mức nào chứ?” Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng điệu của đối phương có chút cợt nhả.
“Cậu điều tra giúp tôi về những chiếc xe chạy trên con đường gần khách sạn Hoàn Vũ trong một giờ vừa rồi.” Nguyễn Hạo Thần không nói thừa, giọng điệu lạnh lẽo giống như muốn đóng băng người ở đầu điện thoại bên kia vậy.
Lời nói trực tiếp lại dứt khoát, không thừa nửa từ, đây là một phong cách hành sự quen thuộc của anh.
Vừa nghe được lời này, thư ký Ngô đã biết được anh gọi điện thoại cho ai rồi. Nếu muốn điều tra chính xác nhất những điều đó trong thời gian ngắn nhất, vậy cũng chỉ có thể là Cậu năm Tào mà thôi.
“Sao vậy? Trong hơn một giờ trước, trên đường Trung Viễn xảy ra chuyện, có một án mạng. Lẽ nào anh B…” Giọng nói của Cậu năm Tào có phần trịnh trọng hiếm thấy.
“Cứ điều tra theo lời tôi nói đã.” Tính tình Nguyễn Hạo Thần vốn không thích giải thích, hơn nữa trong chuyện này, anh cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-cam-qua-ba-dao/307362/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.