"A Ninh tỉnh nào, ăn cơm chiều." Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu tới buồng trong gọi Chu Trình Ninh ăn cơm chiều. 
Ngưu Ngưu không có nhỏ giọng ôn như mẹ vậy đâu à, ư ư mà kêu, ý đồ dùng chân nhỏ đi đạp mặt ba, đáng tiếc hai cái chân bị mẹ khống chế được. 
"Ưm...... Sao bây giờ trời lại tối vậy!" Giọng nói ngái ngủ thật đậm của Chu Trình Ninh lập tức biến thành hoảng sợ, đột nhiên ngồi bật dậy. 
Ánh sáng trong phòng tối tăm, từ cửa sổ nhìn ra, cũng có thể phát hiện bên ngoài đã mờ nhạt. 
Hiện tại đích xác không còn sớm, nhưng cũng không có muộn đến vậy, "Nồi sủi cảo đầu tiên sắp nấu xong rồi, anh mặc quần áo xong thì dậy ăn chiều, đừng có để đông lạnh." 
Cô đã mang tính lựa chọn mà quên đi chuyện nửa buổi chiều. 
Đau lòng ông chồng nhà mình mới 4 giờ sáng đã dậy làm việc, cho nên cô không có gọi anh dậy sớm như vậy, chờ lúc muốn ăn cơm mới gọi người. 
Cũng là mệt mỏi, Qua Qua lại đã tự mình bò dậy đi tìm các anh chị, A Ninh người ba ngày thường rời giường sớm nhất trong nhà lại không có nghe thấy động tĩnh mà tỉnh lại. 
Chu Trình Ninh bay nhanh mặc áo bông vào, "Quyên, anh không phải cố ý ngủ quên." 
Hiện tại là ảo não, buổi chiều không nên đi ngủ mà. 
Từ Hương Quyên: "Em biết anh không phải cố ý, là em muốn anh ngủ nhiều trong chốc lát, tỉnh lại thì đi rửa cái mặt, phích nước nóng ở gian 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buu-han-thap-nien-80/2684145/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.