Chương trước
Chương sau


Chương 2106

Trình Trình có hơi tò mò, muộn như vậy rồi, lẽ nào trong nhà có ai muốn ra ngoài sao?

Trong phòng của cậu nhóc, rèm cửa không có kéo. Thấy có ánh sáng từ cửa sổ hắt vào.

Cậu nhóc lập tức nhận ra điều gì đó không đúng, ánh đèn xanh đỏ, không phải chỉ có đèn xe cảnh sát mới dùng hay sao.

Lẽ nào thật sự có chuyện xảy ra rồi?

Cậu nhóc lập tức xoay người bước xuống giường, đến trước cửa sổ nhìn xuống.

Quả nhiên cậu nhóc không có đoán sai, dưới ánh trăng, nhìn thấy dưới lầu có một chiếc xe cảnh sát, màu đèn của xe cảnh sát nhấp nháy đặc biệt chói mắt.

Trình Trình từ trong phòng của mình đi ra, cậu nhóc rất cẩn thận đi xuyên qua hành lang, đi xuống lầu.

Khi cậu nhóc vừa đến tầng một thì nhìn thấy mấy cảnh sát đứng ở cửa phòng sách của ba.

Cửa phòng sách mở, cảnh sát đang nói chuyện với ba. Tuy giọng của bọn họ không lớn, nhưng cậu nhóc vẫn có thể nghe thấy.

“Anh là anh Bắc Minh Quân sao?”

“Đúng, là tôi.”

“Lục Lộ anh biết không?”

“Tôi biết, bà ấy là bà ngoại của hai người con của tôi.”

Trình Trình vừa nghe, thế nào cảm thấy có chút không đúng, chuyện của bà ngoại tìm ba làm cái gì?

Cảnh sát nói tiếp: “Mấy ngày trước Lục Lộ bất ngờ mất mạng, chúng tôi thông qua giám định cái chết, đưa ra kết luận bà ấy trúng độc mà chết. Mà khoảng thời gian trước khi bà ấy chết chúng tôi từ băng ghi hình của bệnh viện, phát hiện chỉ có anh đến chỗ của bà ấy vào khoảng thời gian này. Cho nên chúng tôi mời anh đến chỗ chúng tôi để hỗ trợ điều tra.”

Mắt của Trình Trình lập tức trợn lên, không nhờ thật sự xảy ra chuyện rồi, bà ngọai mất rồi.

Nhớ lại lúc nói chuyện điện thoại với ba, thật ra lúc đó ba đã biết bà ngoại đã mất rồi. Nhưng ba vẫn nói với bọn họ mọi thứ đều ổn.

Chắc đó cũng là vì không muốn để chuyện này ảnh hưởng đến cậu nhóc và Dương Dương. Vậy thì có khả năng mẹ cũng đã biết chuyện này rồi.

Vậy cảnh sát muốn dẫn ba đi làm gì? Lẽ nào bọn họ nghi ngờ ba hại chết bà ngoại?

Điều này cũng quá hoang đường rồi, giữa ba và bà ngoại không có oán hận gì cả.

“Ba.” Mắt thấy ba sắp bị cảnh sát dẫn đi, Trình Trình vẫn không nhịn được kêu một tiếng.

Cảnh sát và Bắc Minh Quân sau khi nghe thấy âm thanh đó thì đều nhìn về phía Trình Trình.

Bắc Minh Quân thấy con trai đứng ở chân cầu thang, cảm thấy có hơi bất ngờ. Anh nói với cảnh sát: “Tôi có thể đi với các anh, có điều tôi phải nói vài câu với con trai của tôi đã.”

Cảnh sát gật đầu đồng ý rồi.

Bắc Minh Quân đi đến trước mặt của Trình Trình, đưa tay xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc, ngữ khí như bình thường: “Trình, con sao còn chưa ngủ?”

“Còn không ngủ được. Ba, bọn họ muốn dẫn ba đi đâu đây?” Trình Trình cũng cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, thử hỏi có đứa trẻ nào tận mắt nhìn thấy người nhà của mình bị dẫn đi trước mắt mình mà không cảm thấy hoảng sợ? Chỉ là Trình Trình cảm thấy mình lúc này chắc trấn định giống như ba, gặp chuyện cũng không hoảng.

Bắc Minh Quân nhìn cậu nhóc, khóe miệng khẽ cong lên. Hiếm khi lộ ra nụ cười: “Ba chẳng qua phối hợp điều tra với bọn họ thôi, rất nhanh sẽ trở về. Con là anh trai, khi ba không ở đây, con phải chăm sóc tốt cho Dương có biết chưa.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.