Chương trước
Chương sau


Chương 1302

Hình Uy nhận lấy, đưa nó vào trong xe.

Ô tô khởi động, Hình Uy thò đầu ra: “Cô Cố, vẫn là câu nói cũ, có một vài chuyện nếu cô không tiện nhờ chủ nhân giúp đỡ cứ nói với tôi là được.”

Nói xong, anh ta nhanh chóng lái xe rời khỏi.

Bắc Minh Đông dẫn Dương Dương đi tới buổi trưa mới người đầy mồ hôi chạy về từ bên ngoài.

Việc Dương Dương đến đây khiến Giang Tuệ Tâm không vui lắm, sau khi uyển chuyển bày tỏ ý của mình với Hình Uy, lại bị anh ta làm nghẹn họng, trong lòng càng không thoải mái hơn.

Lên lầu nghỉ ngơi tới giờ ăn trưa mới xuống.

Lúc này Hình Uy cũng lái xe về tới, các giúp việc đã quét dọn phòng của Dương Dương rồi. Anh ta sắp xếp mất người đưa hết đồ đạc của Dương Dương vào phòng.

“Gâu gâu…” Nhìn thấy Dương Dương, Bối Lạp lập tức vui vẻ lắc đuôi, bốn cái chân nhỏ chạy như bay về phía cậu.

“Trái Banh, sao em không ở cùng mẹ và Trình Trình mà chạy tới đây?” Dương Dương vừa vui vẻ vừa bất ngờ ôm lấy nó. Tuy mình và Trái Banh ở chung rất vui, nhưng dù sao nó cũng là chó của Trình Trình.

“Đây là cậu chủ nhỏ Trình Trình kêu tôi dẫn nó tới, nói cậu hợp ở với nó hơn.” Hình Uy nói.

Trải qua sự trằn trọc trước nửa đêm, mãi đến sau nửa đêm mới khó khăn lắm ngủ được một hồi.

Mới sáng sớm Cố Tịch Dao đeo cái túi nhỏ của mình. Sau khi lái xe đưa Trình Trình đến trường học, thì lại lái xe đến công ty luật sư của Vân Chi Lâm.

Cô ngừng xe lại, cúi đầu nhìn đồng hồ một cái, còn chút thời gian mới đến giờ đi làm.

Bình thường cô đi làm đều đến sớm trước vài phút.

Khi cô ngáp ngắn ngáp dài mà đẩy cửa đi vào phòng, thì bị Vân Chi Lâm đang quét dọn khu làm việc nhìn thấy.

Cố Tịch Dao lập tức chả ngáp nổi nữa, có chút ngại ngùng mà gật đầu với Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm cũng không có gì để ý cho lắm, anh cũng nở một nụ cười với cô: “Tôi còn tưởng em sẽ chơi với Trình Trình mấy hôm nữa mới quay lại chứ, sao thế, thời gian ra ngoài này cũng không dài lắm a.”

Mặt mày Cố Tịch Dao khổ não, sao mà ai gặp cô cũng đều hỏi câu này vậy.

Cô đi đến trước chỗ ngồi của mình vứt cái túi lên trên bàn: “Haizz, đừng nhắc nữa, thực ra hôm qua tôi đã về rồi.”

Sau đó cô nói chuyện trải qua mấy ngày nay một cách đơn giản. Đương nhiên những chỗ không nên nói cũng đã bỏ qua rồi.

“Ha ha, Tịch Dao, trải nghiệm của em cũng sắp đuổi kịp 2012 rồi. Không ngờ Bắc Minh Quân cũng đưa Dương Dương qua đó, đây thật đúng là xưa nay chưa từng có a. đúng rồi, nếu dì bây giờ đã khoẻ hơn không ít, vậy tôi cho phép em linh hoạt điều khiển thời gian còn lại trong khoảng thời gian dì xuất viện, không ảnh hưởng đến công việc là được.”

Con người Vân Chi Lâm này nên nói thế nào đây, là bạn bè hay là ông chủ, đều không xoi mói được a.

“Được, tôi thay mẹ tôi cảm ơn anh trước. Yên tâm đi, chuyện của anh tôi không làm lỡ được đâu. Đúng rồi, gần đây Kiều Kiều cũng ở chỗ của tôi.” Cố Tịch Dao sở dĩ nói cho Vân Chi Lâm nghe, đó cũng là bởi vì Lạc Hàn tuy là thầy giáo của Dương Dương, nhưng sự hiểu biết của cô về anh ta không quá sâu.

Còn về Vân Chi Lâm, là sư huynh của Lạc Kiều, vẫn luôn sủng ái có thừa với cô ta. Quan trọng hơn là tư tưởng của anh ta tương đối rộng mở.

Ba thợ giày, bằng 1 Gia Cát Lượng. Sự gia nhập của Vân Chi Lâm có lẽ sẽ có kiến nghị tốt hơn cho Lạc Kiều.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.