Chương trước
Chương sau


Chương 907

Cố Tịch Dao nhìn về gương mặt anh tuấn lạnh lùng của Bắc Minh Quân.

Tay nắm chặt tay anh…

Tâm trạng không kiềm chế được, bởi vì thân phận đáng thương của người đàn ông này lại làm cô đau lòng…

Đây chính là nguyên nhân mà anh không yêu Trình Trình và Dương Dương à?

Bởi vì bản thân anh chính là một sự tồn tại buồn cười như vậy.

Mặc dù… Trình Trình và Dương Dương không phải là sản phẩm do anh cưỡng ép chiếm hữu, nhưng cũng chỉ là sản phẩm của một giao dịch lạnh lùng…

Cho nên, anh không có cách nào yêu thương hai cậu con trai này, có đúng không?

Nghĩ như vậy, trong nháy mắt, hai mắt của Cố Tịch Dao liền đỏ lên…

“Tôi muốn hận ai thì đó là quyền tự do của tôi, không đến phiên ông quản lý!” Bắc Minh Quân lạnh lùng khiển trách, ánh mắt lướt qua một vòng thê thảm không chịu nổi, trừng mắt nhìn Dư Như Khiết: “Huống hồ gì, cho dù ba của tôi không yêu tôi, ông ấy cũng sẽ không giống như là phụ nữ này, máu lạnh đến nỗi tự tay giết con của mình!”

Cố Tịch Dao hít sâu một hơi!

Toàn thân của Dư Như Khiết run lên, giống như bị rút sạch hết linh hồn, lập tức mềm nhũn ngồi phịch xuống…

Câu nói lạnh lùng đến nỗi tự tay giết chết con của mình, thật sự đây là một lời tố cáo quá đáng sợ.

Sự sửng sờ trong đôi mắt của Dư Như Khiết, đó chính là sự áy náy…

“Như Khiết…” Mạc Cẩm Thành đau lòng ôm bà ta.

Lại bị bà ta khóc lóc từ chối…

Bà ta ngã nhào trên đất, không có hai tay chống đỡ, dựa vào hai chân của mình mà di chuyển từng bước đi đến bên chân của Bắc Minh Quân, ngũ quan đau đớn vặn vẹo cùng một chỗ, nước mắt rơi không ngừng.

“Quân, cầu xin con tha thứ cho mẹ… mấy năm nay mẹ đã biết mình sai rồi… thật sự biết sai rồi… con tha thứ cho mẹ đi… năm đó mẹ không nên bỏ con lại… Quân, cầu xin con hãy cho mẹ có cơ hội để bù đắp cho con, thật ra mẹ rất yêu thương con…”

“Im miệng! Im miệng! Tôi không muốn nghe mấy lời nói dối buồn nôn nữa…” Bắc Minh Quân tức giận không kiềm chế được.

Cái gì mà yêu thương con, không phải là lời mà Tịch Dao đã từng nói sao, đó cũng chỉ là do mình đã bịa ra, ngay cả bản thân mình cũng đắm chìm vào trong lời nói dối?

…” Khó trách tối hôm qua Tịch Dao lại không tin anh.

Bởi vì câu nói yêu con này, giờ phút này thốt ra từ trong miệng của Dư Như Khiết, anh cũng không tin giống như vậy.

Thậm chí còn khịt mũi coi thường.

“Quân… mẹ rất xin lỗi…” Dư Như Khiết ngã xuống đất, khóc không thành tiếng…

Lông mày của Mạc Cẩm Thành nhíu chặt lại, cảm thấy tức giận nhưng mà lại không thể làm gì cho Dư Như Khiết.

“Xin lỗi à?” Bắc Minh Quân cười lạnh một tiếng: “Tôi không cần! Cho dù ngày nào bà cũng tụng kinh niệm phật, đơn giản chỉ để cho lương tâm của mình tốt hơn một chút. Dư Như Khiết, bắt đầu kể từ ngày mà bà nhảy xuống biển, tôi liền nói với mình, mẹ của Bắc Minh Quân tôi đã chết rồi, đã hoàn toàn chết rồi!”

Bắc Minh Quân lạnh lùng nói xong câu này, nắm tay của Cố Tịch Dao thật chặt liền sải bước đi ra ngoài.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.