Chương trước
Chương sau
Chương 567

Mắt Bắc Minh Quân chợt lóe, anh nắm chén rượu lên, nốc cạn một hơi rồi buồn rầu gằng giọng: “Đừng có nhắc đến người phụ nữ đó với tôi nữa!”

Sở Dung Triết nhếch miệng: “Chật! Anh đúng là một thằng quái vật! Đổi lại là thằng khác nếu biết người phụ nữ của mình cũng chính là mẹ của con mình, không biết đã vui đến mức cứ thế mà động phòng hoa chúc chứ làm gì chau mày đau khổ như anh, trông chẳng khác nào mấy ông già sắp chết! , sầu mi khổ kiểm đắc rất giống đã chết lão ba dường như! À , đương nhiên ý của tôi không phải nói đến bác Bắc Minh đâu.

Bắc Minh Quân nhíu mày, mãi một lúc sau, anh mới phun ra một ngụm rựu: “Cậu Sở, tôi cứ nghĩ mãi! Tôi rất để tâm con mẹ nó đến chuyện này!”

“Sao thế, để tâm chuyện cô ấy gạt cậu à! Hay để tâm chuyện hóa ra cô ấy là người phụ nữ đẻ thuê?”

“…” Bộ mặt thường ngày đơ như cây cơ của Bắc Minh Quân giờ đã đỏ bừng, sưng tấy lên vì say rượu, một người khó lộ ra khuôn mặt u sầu như anh, giờ phút này có thể dùng mây đen mù sương để hình dung…

Sở Dung Triết thở dài rồi choàng vai Bắc Minh Quân: “Chúng ta là anh em với nhau nên tôi hiểu! Mùi vị bị phụ nữ lừa gạt rất khó chịu, huống chi cứ nghĩ đến chuyện người phụ nữ của mình từng vì tiền mà đi đẻ mướn cho đàn ông, trong lòng lại càng khó chịu hơn! Mà anh lại là một người cuồng sạch sẽ nên hiển nhiên là anh lại càng để tâm đến chuyện này! Nhưng cậu ngốc vừa thôi, đối tượng đẻ thuê của Dao là cậu mà, đồ ngốc!”

“…” Bắc Minh Quân nhíu chặc mày, giữ chặc ly rượu: “Nếu lỡ người đó không phải tôi mà là người khác thì có phải cô ấy cũng tình nguyện không? Ví dụ như… Bắc Minh Khởi Hiên? Hay là Vân Chi Lâm?”

“Bắc Minh Khởi Hiên thì nhất định là sẽ tình nguyện rồi…”

“… !” Ánh mắt của một nào đó như biến thành phi đao bay tới!

“Chậc, hà hà, tôi là ăn ngay nói thật mà thôi! Dù sao Bắc Minh Khởi Hiên cũng là mối tình đầu của người ta, lại đẹp trai, trắng trẻo, nếu năm đó Khởi Hiên không nghèo thì anh cho rằng ai sẽ thèm để ý đến một ông chú như anh chứ?”

“Cậu Sở!” Người nào đó phùng mang trợn mắt cảnh cáo!

“Ái chà, được rồi, tôi cũng có nghe qua về tên nhóc Vân Chi Lâm, là thằng con xấu xa của Vân Thân Nghiêu, đương nhiên không giàu bằng cậu… Nhưng người ta hơn cậu ở chổ ăn nói ngọt ngào, dịu dàng, nên có duyên với phụ nữ hơn cậu nhiều, còn cậu thì vừa mở miệng là ăn nói độc địa… Chà chà…” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Sở Dung Triết!” Người nào đó sắp phát tát đến nơi rồi.

“Được rồi! Quay lại vấn đề chính nhé, cậu bây giờ đã thắng người ta một ván rồi, cậu còn rối rắm cái gì nữa?”

“Cô ấy biết rõ mình là mẹ của con tôi thì lẽ ra không nên bỏ trốn cùng Bắc Minh Khởi Hiên!”

“Chà chà, thím hai mang theo cháu trai bỏ trốn, sao nghe cứ vô lý thế nào ấy nhỉ…”

“Sở Dung Triết, hôm nay cậu tới đây là để chọc vào nỗi đau con mẹ nó của tôi đúng không?!” Người nào đó đã nổi trận lôi đình.

“Ha ha… Đừng nóng đừng nóng…” Sở Dung Triết trấn an cười nói: “Cậu phải hiểu, người ta gặp đến trước còn cậu chỉ là kẻ đến sau!”

Kẻ đến sau mà Sở Dung Triết nói chỉ là một cách ví von mờ nhạt nhưng lại ấn định sự xem thường trong đó!

“…” Người nào đó im lặng một lúc lâu, gương mặt anh tuấn tỏ rõ sự bực bội: “Cậu Sở, cậu không hiểu đâu…”

“Còn cần phải hiểu sao?” Sở Dung Triết trừng mắt: “Thật không biết anh bị chạm dây thần kinh nào mà đi kiện nữa? Tức quá hóa rồ sao? Cần gì phải giành chứ? Có được cả mẹ lẫn con thì mọi người cùng vui vẻ rồi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.