Chương trước
Chương sau
Cố Tịch Dao đứng ngây ngốc ở đó như một con búp bê gỗ, toàn thân cứng đờ như bị mất đi linh hồn rồi vậy.

Cô thậm chí còn không biết Lý Lục Bình đã rời đi khi nào nữa.

Chỉ là trong đầu hiện lên từng cảnh từng cảnh như chiếu phim, chiếu lại từng chút chút từng chút một với Vũ Xuân trong hai mươi mấy năm qua….

Nhớ lại khi còn nhỏ, khi Cố Anh Thư bắt nạt cô bằng mọi cách, cô nhớ rằng Vũ Xuân đã nói: Vĩnh viễn không được ra tay với em gái! Vũ Xuân thậm chí không chỉ một lần nói với cô, rằng bọn họ đã phá hoại gia đình của Cố Anh Thư, bọn họ mới là kẻ thứ ba, cho nên bọn họ không có tư cách phản kháng!

Thì ra cái được gọi là không có tư cách, chính là bởi vì cô không phải là con gái ruột của Vũ Xuân!

Là bởi vì Cố Tịch Dao cô, trên người căn bản không có chảy dòng máu của nhà họ Cố!

Chả trách Cố Kiệt Đại vĩnh viễn chỉ hy sinh một mình cô, chả trách Vũ Xuân thà cần chồng chứ không cần cô!

Đột nhiên: “Này, cô điên rồi, trời mưa to như vậy, cô vậy mà lại đứng ở đây dầm mưa!”

Cố Tịch Dao chấn kinh.

Lúc này mới phát hiện, không biết từ bao giờ mà bầu trời đã đổ cơn mưa rồi.

Cô ngước mắt lên, Vân Chi Lâm đã chạy đến trước mặt cô, nhanh chóng cởi áo khoác ra, che trên đỉnh đầu của cô, thấp giọng gào lên: “Tịch Dao Cố, cô khóc rồi hả? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Mau theo tôi lên lầu đi, cô còn dầm như vậy nữa sẽ bị bệnh đó…”

Vân Chi Lâm vừa nói, vừa ôm lấy cô định chạy về phía hành lang.

Nhưng Cố Tịch Dao lại cứng đờ lắc lắc đầu, giống như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô khàn giọng nói với Vân Chi Lâm: “Nhờ anh giúp tôi chăm sóc Dương Dương một lát——”

Sau đó, cô đột nhiên đẩy Vân Chi Lâm ra, chạy điên cuồng ra ngoài trong đêm mưa đen kịt…

“Này, Tịch Dao Cố, cô muốn đi đâu…” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

*

Trong đêm, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp lôi đình, mưa to ào ào.

Bắc Minh Quân vừa bước ra khỏi tòa nhà Bắc Minh Thị.

Hình Uy cầm dù vội vàng chạy tới: “Chủ nhân, đêm nay mưa to quá, có còn về nhà Bắc Minh không?”

Câu hỏi của Hình Uy không phải là không có lý, nhà Bắc Minh nằm ở ngoại ô thành phố A, mà Bắc Minh Thị lại ở khu vực thịnh vượng nhất của thành phố A, giữa hai bên vẫn có một khoảng cách không nhỏ. Mặc dù bình thường lái xe về cũng tiện, nhưng tối nay mưa to như thế này, mặt đường dễ bị đọng nước, lái xe ít nhiều gì cũng có một số nguy hiểm tiềm ẩn.

Bắc Minh Quân ngước mắt lên nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài tòa nhà, cơn mưa cực kỳ dữ dội.

Đôi mắt anh thâm trầm, đang trong do dự thì đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, một dãy số lạ hiện ra trên màn hình.

Bất giác nhíu mày, không có mấy ai biết số điện thoại riêng của anh

“Alo?” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng thốt ra.

Ngay lập tức bên kia liền truyền đến một giọng mũi của nam rất kỳ lạ: “Alo, Bắc Minh Quân đúng không? Anh không cần biết tôi là ai, tóm lại điều tôi nói đều là sự thật! Cố Tịch Dao mất tích rồi, trong đêm mưa lớn hôm nay, nếu như anh không muốn cô ấy xảy ra chuyện, thì làm phiền anh giúp đỡ tìm cô ấy! Như vậy nha, cúp máy đây, đừng hỏi tôi là ai, bởi vì có đánh chết tôi cũng sẽ không nói đâu!”

Sau đó, tút tút tút, đầu dây bên kia cúp máy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.