“Cố Tịch Dao! Cô tưởng tôi mới là kẻ thua lớn nhất sao?” Lý Lục Bình siết chặt nắm đấm: “Cô sai rồi! Người thua lớn nhất là cô! Cô bị người được gọi là mẹ kia lợi dụng rồi, vẫn còn chưa biết gì mà ngồi đếm tiền cho cô ta sao! Ha ha ha…Cố Tịch Dao, cô mới là kẻ ngu ngốc chân chính!”
Sắc mặt Cố Tịch Dao kinh ngạc!
Lý Lục Bình sau đó móc điện thoại từ trong túi ra, mở một đoạn ghi âm lên: “Cô nghe kỹ đi, Cố Tịch Dao, cho dù tôi đau khổ, cũng tuyệt đối không để cô sống yên!”
Tiếp đó, một đoạn tạp âm truyền đến từ trong điện thoại, sau đó Cố Tịch Dao nghe thấy thanh âm mà cả đời này không thể nào quen thuộc hơn—
Vũ Xuân: [Kiệt Đại, Kiệt Đại à, chúng ta làm như vậy….có phải là quá bất công với Tịch Dao không? 】
Cố Kiệt Đại: [Em thì hiểu cái gì! Không làm vậy, anh Siêu sẽ đánh chết anh! Tóm lại là em đừng nhân từ nữa, mau đứng lên thập tự giá đó đi, lát nữa lúc con bé Cố Tịch Dao đó đến, em cứ cố gắng giả đau là được rồi! Dù sao mấy cái máu đó đều là giả, em lại không tổn thất cái gì hết ! 】
Vũ Xuân: [… Nhưng, năm đó nếu như không có Tịch Dao, em đã bệnh chết từ lâu rồi…lừa gạt nó như vậy, em vẫn có chút không nỡ…]
Cố Kiệt Đại: [Đó là nó tự nguyện! Dù sao nó cũng không phải con ruột của em, nếu năm năm trước đã cứu em được một lần, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978708/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.