Cố Tịch Dao vốn tưởng rằng, Lưu Thắng Thiên gặp phải chuyện đáng sợ như hôm qua, hôm nay lại vô cùng mất mặt mà lên báo, chắc sẽ không để ý đến cô nữa rồi nhỉ?
Ai ngờ, Lưu Thắng Thiên lại gọi điện thoại tới—
“Alo, Tịch Dao à…” Trong điện thoại, thanh âm của Lưu Thắng Thiên vẫn nhiệt tình giống như hôm qua.
Cố Tịch Dao không tự nhiên mà cười cười: “Thắng Thiên…chuyện tối hôm qua, thật sự rất xin lỗi…”
Cô thật sự không ngờ Bắc Minh Quân lại đột nhiên xuất hiện vào lúc đó!
Một tay nắm lấy điện thoại, một tay theo bản năng sờ sờ phần ngực, nhưng chỉ sờ được một làn da láng mịn, trái tim cô đột nhiên đau nhói. Suýt chút nữa thì quên, sợi dây chuyền bằng thép cao cấp đó tối qua đã trả cho anh rồi, tất cả đều kết thúc rồi…
“Không cần xin lỗi! Tịch Dao à, trải qua chuyện tối qua, tôi càng thêm khẳng định, cô chính là cô gái mà tôi sẵn sàng cố chấp đến cùng!” Lưu Thắng Thiên vẫn cười ha ha: “Đúng rồi Tịch Dao, cô xem báo sáng nay chưa?”
“Ừm, xem rồi…xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi có đúng không?”
“Không liên quan đến cô mà, Tịch Dao, cô không cần xin lỗi đâu.” Lưu Thắng Thiên đột nhiên thở dài: “Chỉ có điều, Tịch Dao, tôi có thể xin cô giúp một chuyến không?”
“Ừm, anh nói đi, chỉ cần trong khả năng cho phép của tôi.” Nếu như không phải bởi vì cô, Lưu Thắng Thiên cũng sẽ không phải chịu phải đả kích từ Bắc Minh Quân, cô nợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978693/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.