“… Không phải, anh sau này mới biết người con gái làm tiền cược đó, thì ra là em!” Khởi Hiên nặng nọc nói: “Nếu như em sớm biết, anh sẽ không cố gắng ngăn cản chuyện này xảy ra…, nhưng xin lỗi Dao, anh hận bản thân về bước muộn một bước…”
“Vậy tối này thì sao? Anh nếu đã biết rõ quan hệ giữa em và anh ta, anh biết rõ anh ta là chú hai của anh, tại sao…”
“Tại sao?” Khởi Hiên cười khổ một tiếng, đôi mắt sáng ngời: “Xin lỗi Dao, anh quả thực đã lợi dụng em để đả kích chú hai, nhưng cuối cùng đều phí công vô ích, chú hai chú ấy không có điểm yếu…”
Khởi Hiên khi nói câu này, giống như một đứa trẻ không được giúp đỡ, giọng nói trở nên nghẹn ngào…
Dao hít sâu một hơi, mắt phủ một tầng sương mù, trái tim bỗng siệt chặt.
Đối với Khởi Hiên, cô từ đầu chí cuối không hận nổi.
Bởi vì cô biết, thiếu niên lương Quân trong ký ức đó, nhất định có nỗi khổ của anh ta mới làm như vậy!
Dưới bầu trời đêm, trên gương mặt sạch tuấn tú của Khởi Hiên, vụt qua một tia khổ sở.
“Xin lỗi, Dao… Trên thế giới này, người mà anh không muốn tổn thương nhất chính là em, nhưng anh không có cách nào, ba mẹ anh nếu như mất đi chỗ cổ phần đó, thân phận con trưởng cháu trưởng này sẽ trở thành một trò cười, cũng tương đương với chuyện bị chú hai đá ra khỏi nhà Bắc Minh…”
“Anh ta tại sao muốn làm như vậy? Tại sao muốn nhằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978592/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.