Ông cụ nhìn chằm chằm Khởi Hiên, nghẹn ứ nửa ngày, mới vứt một câu cho Bắc Minh Quân: “thằng hai, con như nào?”
Bắc Minh Quân lúc này lông mày nhướn lên, lạnh lùng liếc nhìn ông cụ, khóe môi cũng hơi nhếch lên—
“Hai điểm: Thứ nhất, 20% cổ phần, là con thắng được!” Giọng nói của anh trầm thấp vang lên, đôi mắt sâu thẳm quét qua Khởi Hiên, để lại ý cười nhàn nhạt: “Thứ hai, Cố Tịch Dao không phải đôi giày cũ mà con từng đi, cô ấy là đôi giày con— đang đi!”
Khởi Hiên nghe thế, lập tức phẫn nộ mắt đỏ au, nắm đấm siết càng chặt: “Chú hai, chú đừng hiếp người quá đáng!”
Bắc Minh Quân lại lạnh lùng cười khẽ một tiếng: “Vây cánh chưa đủ, cháu dựa vào cái gì đấu với chú?”
“Bắc Minh Quân!” Khởi Hiên nghiến răng nghiến lợi gằn lên một tiếng: “Luận sự nghiệp thủ đoạn cháu không đấu lại chú! Nhưng Dao vô tội! Chú lợi dụng cô ấy như thế, chơi đùa cô ấy, thì đã từng nghĩ cô ấy sẽ phải chịu tổn thương đến cỡ nào chứ?”
“Sao hả, đau lòng?” Bắc Minh Quân lạnh lùng nói.
Khởi Hiên bị kích thích đến mức đứng bật dậy, nắm đấm như muốn sử dụng, lông mày của ông cụ nhíu lại, hắng nhẹ—
“Tất cả im miệng hết cho ta!” Ông cụ tức giận liếc nhìn Khởi Hiên: “Cháu à, trẻ tuổi khó tránh huyết khí phương cương, bây giờ cháu chơi bời, được, nhưng tuyệt đối đừng nghiêm túc! Mặc dù ông nội không đồng tình với thái độ của chú hai cháu, nhưng có một điểm, ông nội rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978590/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.