Đối với mẹ, trái tim cô đã nguội lạnh. Mà cô cũng không còn có năng lực giúp đỡ mẹ, dự án ‘Ánh’ rốt cuộc sẽ rơi vào tay ai? Đáp án này có lẽ chỉ có một mình Bắc Minh Quân mới biết.
Mà bây giờ cô không cần điều gì hết, chỉ cầu mong hai đứa trẻ có thể khỏe mạnh và vui vẻ lớn lên…
Về phần tương lai sau này, cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ có thể quan tâm đến những việc trước mắt, đi được đến đâu hay đến đó.
Cụp mắt nhìn thoáng qua hai đứa trẻ đã ngủ trưa, cô dịu dàng đắp kín chăn cho bọn chúng.
Sau đó, lặng lẽ rời khỏi gian phòng…
Ánh chiều tà le lói, ánh đèn rực rỡ mới lên.
Cả một buổi chiều này Cố Tịch Dao đều trông coi ở Dạ Ánh nhất phẩm, không bước ra ngoài một bước.
Sau khi hai bảo bối nhỏ ngủ trưa thức dậy, Trình Trình ngồi trong phòng khách đọc sách và yên tĩnh ngồi ở bên cạnh mẹ.
Dương Dương thì trốn ở trong phòng ngủ chơi đùa, chơi đến náo loạn.
Cơm tối đã sẵn trong nồi, tỏa ra mùi cơm chín thoang thoảng.
Đinh đông ~.
Chuông cửa vang lên.
Hình Uy vừa bước vào cửa đã ngửi được mùi cơm chín đã lâu không thấy, anh ta sửng sốt một chút.
“Hình Uy, anh đã đến?” Cố Tịch Dao lễ phép gật đầu với anh ta: “Cơn sốt của cậu chủ của anh đã giảm gần hết, anh chờ một chút, tôi đi gọi anh ta dậy…”
“Cô Cố…” Hình Uy vốn muốn nói rằng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978528/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.