Đầu ngón tay run rẩy một chút, cô cắn môi: “… Vậy mẹ hãy chú ý giữ gìn sức khỏe!”
“Dao Dao… Mẹ biết con vẫn đang oán trách mẹ…” Vũ Xuân thở dài một tiếng: “Mẹ thật sự rất cám ơn con đã chăm sóc trong những năm gần đây… Con cũng biết đời này của mẹ không cầu mong điều gì, chỉ cầu mong lúc còn sống cho thể trở thành một người vợ danh chính ngôn thuận của ba con, cho dù chết mẹ cũng nhắm mắt…”
Trái tim bang một tiếng, dường như có thứ gì đó vỡ vụn. Hốc mắt Cố Tịch Dao đột nhiên có chút ẩm ướt: “Mẹ, giấc mộng gả cho Cố Kiệt Đại này, mẹ đã mơ hai mươi mấy năm, mẹ vẫn còn chưa chịu tỉnh lại sao?”
“Không… ” Hơi thở của Vũ Xuân đột nhiên trở nên dồn dập, trong giọng nói cất giấu một chút oán hận: “Vị trí bà Cố này nên là của mẹ! Lý Lục Bình cô ta là cái gì? Năm đó chiếm ở nhà mẹ đẻ được chút tiền, cứ như vậy chia rẽ mẹ và Kiệt Đại, nếu không phải như vậy, mẹ và ba của con đã sớm thành một đôi…”
Lý Lục Bình là mẹ của Cố Anh Thư, vợ cả của Cố Kiệt Đại.
“Mẹ! Mẹ sao vậy? Hai chữ bà Cố thật sự quan trọng như vậy sao?” Trái tim Cố Tịch Dao trở nên nặng nề một cách khó hiểu, lờ mờ cảm thấy mẹ dường như có điều gì đó không thích hợp.
“Tịch Dao…” Giọng nói của Vũ Xuân lập tức dịu lại, giọng nói nghẹn ngào: “Mẹ đã già, không biết còn có thể sống được bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978525/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.