Chương trước
Chương sau
Bất giác chân cô không tự chủ mà chạy về phía trước, tim cô bất chợt căng thẳng hơn, gương mặt nghiên nghiên đó cho dù có hóa thành tro bụi cô cũng nhận ra được…

Nhưng cô chỉ kịp thấy người đàn ông tuấn tú đó cúi người nhìn vào trong xe, sau đó mở cửa xe và ngồi vào trong.

“Đừng…” Cố Tịch Dao nghẹn ngào: “Đừng đi…”

Nhưng, dòng xe qua lại không ngừng trên đường, tiếng ồn của xe cộ không ngừng vang lên, tiếng nghẹn ngào của cô đã hoàn toàn bị lấn át.

Theo bản năng, cô liền đuổi theo, hốc mắt cô bắt đầu thoáng đỏ và ươn ướt.

“Đừng đi mà… đợi em, đợi em…”

Nhưng, làm sao mà cô có thể đuổi kịp tốc độ của xe?

Chiếc xe đó vẫn hòa nhập vào dòng xe qua lại trên đường dưới ánh mắt bất ngờ của cô…

Cô dừng bước chân mình lại và thở hổn hển, môi cô trắng bệch, khóe mắt cô cay cay, cô thì thào: “Khởi Hiên, đợi em với…”

Đã năm năm rồi, cô tưởng rằng mình đã học được cách có thể thản nhiên đối mặt với những ký ức của thời niên thiếu, nhưng thực tế thì ngay khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, bất chợt nước mắt cô tuôn trào…

Lúc này đây, ở ngay một ngã tư khác, một chiếc xe bảy chỗ khác hướng thẳng chỗ cô mà phóng đến.

Cố Tịch Dao chưa kịp phản ứng thì cô đã nghe tiếng ‘kít…’

Tiếng thắng gấp chói tay của xe vang lên, chiếc xe đã đậu ngay bên cạnh cô.

Phút chốc mấy người đàn ông lực lưỡng từ trên xe bước xuống, sau đó rất nhanh, bọn họ tóm gọn giữ chặt cô trong tích tắt!

“Các người muốn làm gì? Buông tôi…um…”

Một miếng khăn trắng được nhét vào miệng cô, chặn miệng cô lại khiến cô không cách nào la hét được, sau đó bọn họ quăng cô lên xe và chiếc xe tức tốc lao đi…

Màn đêm buông xuống.

Nhà Bắc Minh tối nay đặc biệt náo nhiệt hơn ngày thường.

Người đứng đầu trong nhà Bắc Minh – ông Bắc Minh, ngay từ sáng sớm cho đến trời tối, nụ cười luôn nở trên mặt.

Đặc biệt là khi ăn cơm tối, lúc ông cầm ly rượu lên liền bị Giang Tuệ Tâm cản lại…

“Chính, ông quên lời dặn của bác sỹ rồi sao: không được uống rượu nhé.”

Bắc Minh Chính mặt vui cười: “Không sao mà, khó được dịp thằng hai và Huyền Kim đều có mặt, tôi vui mà.”

Thực tế thì sở dĩ ông Bắc Minh hôm nay vui như vậy là vì hiếm lắm thằng con thứ hai của ông mới về nhà, nhưng điều khiến ông vui hơn nữa chính là bản tin giật gân của sáng nay!

Ông không ngờ thằng hai sẽ chia tay với Tô Ánh Uyển!

Điều đó không khác gì mũi kim nhói trong lòng ông bao nhiêu năm trời, cuối cùng cũng được rút ra.

Theo như Hình Uy báo lại thì người mà đêm qua bị thằng hai ôm trên du thuyền là Cố Tịch Dao.

Nghĩ đến đây, ông không nhịn được lại cười tít mắt, ông thấy bản thân mình đúng là không nhìn lầm người, có vẻ như cô cũng có chút chiêu trò của mình!

“Ha ha ha, Huyền Kim, tính của thằng hai nhà bác là vậy, con đừng để ý nha, nè, gắp đồ ăn đi…”

Bùi Huyền Kim dè dặt thoáng liếc nhìn Bắc Minh Quân nãy giờ vẫn yên lặng cúi đầu ăn cơm, cô ngượng ngùng gật đầu cười: “Dạ, bác Bắc Minh, dì Tuệ Tâm, hai bác cũng ăn đi ạ…”

Bữa cơm tối kết thúc trong tiếng cười của Bắc Minh Chính và sự im lặng của Bắc Minh Quân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.