Chương trước
Chương sau
Linda lại nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, sau đó cô đưa trả lại thư xin từ chức cho Cố Tịch Dao: “Cô là do ông Bắc Minh đưa vào, tôi làm gì có quyền mà duyệt cho cô từ chức?”

“Không sao mà, chỉ cần chị ghi đại vài chữ phê chuẩn vào đó, rồi sau đó trình cho tổng giám đốc là được rồi.” Cố Tịch Dao nắm lấy cơ hội hiếm khi mà Linda vui vẻ với cô như vậy.

Tuy nói là ông Bắc Minh cử cô đến, nhưng không phải Bắc Minh Quân đã nói chỉ cần cô thắng cược thì anh sẽ xử lý phía bên ông.

Đẩy qua đẩy lại được một lúc, cuối cùng thì cô cũng thành công nhét thư xin từ chức vào tay Linda, sau đó Cố Tịch Dao cười híp mắt quay lưng chuồn đi.

Ngày hôm đó, cô cuộn mình trên sofa bên trong văn phòng của Bắc Minh Quân ngủ rất ngon.

Còn Bắc Minh Quân, sau khi cô đi đưa thư xin từ chức quay trở về phòng thì cũng không thấy anh nữa.

Ngoại trừ cô, hầu như không ai dám vào phòng làm việc của tổng giám đốc, thế cho nên trong phòng im lặng đến mức khiến cho người ta hơi sợ.

Cũng vì vậy mà sẽ chẳng có ai vào để nói cho cô biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Mà cô cũng không có hứng thú muốn biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Cô cố gắng mở cặp mắt đang muốn nhíu xuống vì buồn ngủ của mình, rồi đếm theo đồng hồ treo trên tường…

Đếm ngược còn mười phút…năm phút…ba phút…một phút…

Khi kim đồng hồ chỉ đến giờ tan ca, cô không nhịn được liền lớn tiếng hô lên!

“À há! Giải phóng rồi!”

Một tiếng giải phóng bao hàm bao nhiêu nỗi chua xót của cô, và còn có chút xíu cô đơn trong đó.

Cô nhanh chóng nhảy khỏi sô pha, thu dọn chỉnh lý đồ đạc để ra về. Lúc cô bước đến cửa, cô không nhịn được xoay đầu đảo mắt nhìn văn phòng lần nữa, đặc biệt là chỗ bàn làm việc của Bắc Minh Quân, ánh mắt cô khẽ rung động, rồi cô hơi mỉm cười…

Tạm biệt nhé, Bắc Minh Quân.

Xin chào nhé, tên ác ma chết tiệt!

Sau khi ra khỏi tòa nhà Bắc Minh Thị.

Cố Tịch Dao đứng dưới ánh trời chiều dùng sức hít một hơi dài.

Giống như cô ngửi được mùi vị của tự do, bất chợt nụ cười hiện lên trên mặt cô.

Nhớ tới mẹ và con trai ở nhà, bỗng dưng cô cảm thấy bước chân mình nhẹ nhàng hơn.

Cũng như thường ngày, cô đi qua con hẻm nhỏ rồi đi qua phía bên đường để đợi xe bus.

Nhưng không ngờ lúc ở góc đường, cô vô tình nhìn thấy một chiếc xe lao vút qua…

Cô khẽ giật mình.

Nhưng cho dù chiếc xe đó có tốc độ nhanh hơn nữa, cô vẫn kịp nhìn thấy người đàn ông đang lái xe chính là Tôn Quân Hạo mà cô đã gặp ở quán ăn ở Trùng Khánh.

Hoặc cũng có thể là do tò mò nên cô có để ý nhìn thêm chút.

Xe của Tôn Quân Hạo chạy đến đầu đường chỗ đèn xanh đèn đỏ, rồi dừng lại.

Có người đàn ông mặc chiếc áo thun trắng đang đứng ở ven đường.

Gương mặt nghiên nghiên tuấn tú của anh lập tức thu hút sự chú ý của người đi đường.

Ánh mắt của Cố Tịch Dao lộ ra vẻ bất ngờ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.