Nhưng mà chỉ cần anh mỉm cười, đó chắc chắn chính là dời non lấp bể, kinh động đất trời.
Cô chợt cảm thấy rợn người.
Đuôi mày sắc bén như lưỡi dao nhơi nhếch lên, trong con ngươi đen thẳm lộ ra vẻ trêu tức, anh bỗng nhiên cúi người, ghé sát vào vành tai cô thổi một hơi…
“Cố Tịch Dao, thừa nhận đi, thật ra người em để ý chính là anh.”
Giọng nói kia như dòng điện xẹt qua, đánh thẳng vào lòng cô.
Khuôn mặt Cố Tịch Dao bỗng nóng lên, cô chớp mi, trong lòng loạn cào cào, tim đập thình thịch.
“Hứ! Người không có phẩm chất, bạc tình, phụ lòng người khác như anh ai dại gì mà dính vào một tên Trần Thế Mỹ hiện đại chứ? !” Không biết tại sao lúc cô nói những lời này tim cô đập rất nhanh?
Khuôn mặt tuấn tú của anh sa sầm, ôm eo cô, sau đó siết chặt.
“Chuyện của anh và Sunny em biết được bao nhiêu? Cô ta vốn cũng chẳng phải là vợ anh, anh cũng không phải là vì cô ta mà không cưới Bùi Huyền Kim, vậy anh giống Trần Thế Mỹ ở chỗ nào chứ?”
Hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị của anh xông vào khoang mũi của cô.
Trong nháy mắt cô giống như bị anh cuốn vào hầm băng bất thình rùng mình một cái.
“Được, được rồi… Coi như em lỡ lời …” Cố Tịch Dao nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh như băng của anh, cô nhất thời như quả bóng xì hơi, thầm mắng bản thân không có bản lĩnh.
Lúc này đốt ngón tay của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978239/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.