Ngoan ngoãn im lặng.
Cô chỉ là dùng ánh mắt sắc như dao không ngừng cắm lên người anh.
Tô Ánh Uyển bị nụ hôn lúc nãy của Bắc Minh Quân dọa sợ.
Trên gương mặt xinh đẹp mềm mại kia nước mắt sớm đã giàn giụa, cô ta u oán liếc nhìn Bắc Minh Quân một cái: “Anh nỡ lòng sao? Quân, mười năm tình cảm, anh nỡ lòng sao?”
Mười năm! Cố Tịch Dao chấn động!
Nhưng cô chỉ nghe giọng nói lạnh lùng của Bắc Minh Quân xẹt qua màng nhĩ: “Bất cứ chuyện gì cũng có lúc nên kết thúc. Ánh Uyển à, là em muốn kết thúc mà anh cũng chẳng có ý khác.”
Đúng là giọng điệu lạnh lùng, vô tình.
Phảng phất như con số mười năm này trong mắt Cậu hai Bắc Minh chỉ là hạt cát lọt qua kẽ tay, thoáng cái trôi đi mất.
Dường như đối với anh mà nói mười năm chẳng tính là gì.
Bất cứ chuyện gì cũng nên kết thúc bao gồm cả tình cảm.
Trái tim của Cố Tịch Dao run lên.
Lúc này, trên du thuyền vang lên tiếng nhạc du dương.
Mọi người bắt đầu dồn dập nhảy múa…
Bắc Minh Quân chợt ôm sát Cố Tịch Dao, đi thẳng vào sàn nhảy.
Bỏ mặc Tô Ánh Uyển đứng ngẩn ra ở đó, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cố Tịch Dao bị anh lôi mạnh vào sàn nhảy, bị anh mạnh mẽ ôm lấy chầm chậm bước theo nhảy của anh.
Cố Tịch Dao cảm thấy mình như con rối mặc cho anh điều khiển.
“Cái kia… Bắc Minh Quân…” Cô ngẩng đầu lên khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978237/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.