Phòng làm việc của tổng giám đốc.
Sự tĩnh mịch làm người ta run sợ.
Cố Tịch Dao ngồi vào trước màn hính máy tính của Bắc Minh Quân, tay cầm lấy con chuột, toát mồ hôi lạnh.
Đầu ngón tay xanh nhạt đang lướt trên bàn phím nhập 9 lần mật mã.
Mật mã sai!
“Khốn kiếp! Thử một mật mã đơn giản xem thế nào!” Cô nghiến răng quát nhẹ, liếc mắt nhìn đồng hồ đang chỉ 11 giờ 55 phút, chỉ còn 5 phút nữa là đến giờ ăn trưa.
Tim đập thình thịch thình thịch càng ngày càng nhanh, cô sắp hết thời gian rồi!
Nhắm mắt lại, cô hít sâu một hơi, trong đầu cố gắng tưởng tượng ra mật khẩu theo phong cách của Bắc Minh Quân….
Bỗng nhiên, cái tên Sunny xuất hiện lên trong đầu cô.
Ngón tay theo bản năng gõ bàn phím máy tính.
Một âm thanh vui tai vang lên, máy tính đã vào được!
“Yes!”
Cô suýt chút nữa thì reo lên, nhưng mà trong lòng bỗng nhiên thấy nặng trịch.
Hóa ra Sunny kia, thật sự là một người rất quan trọng đối với anh ta…
***
Bên dưới tiểu khu nhà họ Cố.
Một hồi âm thanh ráo riết chói tai của xe cảnh sát đến vang lên làm kinh động đến hàng xóm làng giềng xung quanh.
Trong phòng, Cố Kiệt Đại đang ngồi uống trà chờ đợi tin tốt của Cố Tịch Dao, nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, chắc là vì chột dạ nên cũng căng thẳng theo: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Vũ Xuân cũng không hiểu chuyện gì, lấy tay xoa xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978130/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.