Cậu từng ở trong nhà họ Bắc Minh, xem rất nhiều ảnh của cậu ấy, cho dù khuôn mặt kia và khuôn mặt của bản thân giống y hệt nhau, Dương Dương chỉ nhìn qua một cái cũng có thể nhận ra ngay, cậu bé trai kia chính là thiếu gia Trình Trình của nhà họ Bắc Minh!
Trình Trình tại sao lại ở trong nhà của cậu?
“Kiệt Đại…tôi cầu xin ông…” Vũ Xuân bất lực úp mặt xuống nền đất mà khóc lên nức nở.
Dương Dương thấy thế, siết chặt lấy hai nắm đấm nhỏ của mình, nóng ruột đến nỗi sắc mặt trắng nhợt nhạt ra, trong đầu nảy ra một kế hoạch…
***
Trong phòng họp.
Đầu ngón tay trắng bệch của Cố Tịch Dao siết chặt lấy chiệc điện thoại, run lên, hành động của ba cô thật khiến cho người khác phải căm phẫn!
Mắt vẫn nhìn trừng trừng vào màn hình điện thoại, đứa con trai của cô cho dù có bị trói khuôn mặt vẫn không thay đổi, vẫn cứ lạnh lùng như thế, đôi mắt màu đen như phát ra một ánh sáng kiên định, dường như muốn nói với cô rằng, mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con…
Dương Dương.
Cố Tịch Dao suýt nữa thì đỏ hoe hai mắt.
Không thể để con trai xảy ra chuyện được!
“…Tổng giám đốc, liên quan kết cấu hoàn chỉnh của công trình ‘Ánh’, chúng ta càng có khuynh hướng hướng đến phong cách Bắc Mỹ…” Giám đốc bộ phận vẫn còn đang báo cáo tỉ mỉ.
Cố Tịch Dao kìm nén không được, cô đang ngồi góc khuất, đột nhiên rời khỏi ghế, khom lung, men theo tường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978129/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.