Bà Lê nghe vậy trợn mắt lên nhìn nó, rồi bà ta chìa tay ra một bên ý bảo đưa vật gì đó cho bà.
Đám đàn em hiểu được liền lấy đến một con dao thái, sắc bén, chỉ cần một cọng tóc để trên lưỡi dao cũng có thể đứt ra mà không cần dùng sức.
Con dao được đặt trên tay bà ta, bà Lê cầm lấy con dao từ từ duy chuyển về phía nó, càng ngày con dao càng gần vào khuôn mặt nhợt nhạt của nó.
"Sao!!! Cầu xin ta đi, ta sẽ nhẹ tay một chút, nào mở miệng ra cầu ta đi" cái bà ta muón là sự đau đớn cầu xin bà ta tha nó, bà ta muốn nó phải rên la thảm thiết. Chứ bà ta không muốn nó cứng đầu chịu đựng, nên bà ta tìm cách dụ nó la lên, một tiếng thật thảm kêu lên, như đằng này nó lại im lìm chẳng nhúc nhích, chẳng mở miệng, nhưng ánh mắt lúc nào cũng nhìn thẳng vào bà ta, ánh mắt của nó phát ra một luồng khí lạnh tận sâu tromg ánh mắt.
Tay cầm dao cũng đã đến được khuôn mặt ấy, chỉ cần một động tác nhẹ nhàng thôi cũng có thể trên mặt nó để lại một vết máu dài trên mặt.
"Tốt nhất bà nên tìm cách khác đi, cách này không hiệu quả với tôi đâu" nó như đang khiêu khích bà ta, nó không sợ những thứ ấy, vì những thứ nó trải qua còn khủng khiếp hơn như vậy nữa.
"Mẹ gạch cho ả ta mấy đường đi, để xem sau này Khámh Phong còn yêu cô ta không" cô ta đứng ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-kho-bao/2764029/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.