Trong cơn mơ, Tịnh Kỳ nhìn thấy Mặc Đình ánh mắt hung dữ nhìn về phía cô
" Đứa con này, có mất cũng không sao! Tôi không chắc nó là cốt nhục của tôi!"
Mặc Đình nói xong thì có một nhóm người đeo khẩu trang mặc áo blouse trắng, ánh mắt hung tợn tiến về phía cô.
Tịnh Kỳ bị họ giữ chặt tay chân, đặt lên bàn mổ. Cô cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Tịnh Kỳ ngồi bật dậy, hóa ra chỉ là mơ. Cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tại sao cô lại ở bệnh viện? Lẽ nào???
Tịnh Kỳ lo lắng liên tục sờ lên bụng mình
" Ơ...Ơ..." _ Tịnh Kỳ ú ớ, ánh mắt vẫn không khỏi hoang mang.
Mặc Đình tỉnh giấc, anh nhìn cô vui mừng
" Em tỉnh rồi sao? Có đau ở đâu không? Để anh gọi bác sĩ!" _ Mặc Đình đứng dậy nhìn rồi ôm chầm lấy cô.
…
Sau khi Vũ Phong thăm khám, Tịnh Kỳ liền kéo tay anh ta đặt lên bụng mình
" Ơ...ơ..." _ Tịnh Kỳ ánh mắt rưng rưng nhìn anh ta như tìm một chút hy vọng.
Vũ Phong chợt biến sắc
" Chuyện này..." _ Vũ Phong ngập ngừng.
" Để tôi nói với cô ấy!" _ Mặc Đình lên tiếng
" Vậy... nếu không còn gì thì tôi xin phép! Có gì thì cậu cứ gọi cho tôi!" _ Vũ Phong vỗ vai Mặc Đình rồi quay lưng rời đi
* Cạch * _ tiếng cửa phòng vừa đóng, Mặc Đình liền ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt nghiêm túc có chút đượm buồn
" Tịnh Kỳ! Em hãy bình tĩnh nghe anh nói!" _ Mặc Đình nắm tay cô
" Con...mất rồi!"
Tịnh Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bi-ep-hon-cua-de-thieu/834786/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.