" Lần này là em dở trò với anh, em quyến rũ anh trước. Nếu không vì em vừa khỏi bệnh, anh chắc chắn sẽ không tha cho em, nhớ kĩ lời anh. "
Mãi không thấy Bạch Lan phản ứng gì, Lâm Đình ngẩng đầu nhìn lên đã thấy má cô dính đầy nước.
Anh đau lòng lau đi những vệt nước, rồi lên tiếng:
" Em sao lại khóc? Anh làm em đau sao? "
Cô ôm lấy thắt lưng anh oà khóc, lúc sau mới nức nở lên tiếng:
" Em cứ tưởng anh thật sự không cần em nữa, em hối hận rồi, hối hận vì đã đẩy anh đi xa em. "
" Nói ngốc nghếch gì thế, tại sao anh lại không cần em nữa. Do lúc đó anh không kiềm chế được, thật sự xin lỗi em. "
" Lúc anh bỏ đi còn nói thế, em sợ lắm, sợ chẳng ai còn cần em nữa. "
" Cô bé ngốc này! Sau này đừng suy nghĩ lung tung như thế nữa. "
Lần này cô lại chủ động hôn anh, cô thật sự sợ mất anh rồi, sợ anh không còn cần cô nữa.
Lâm Đình cũng không từ chối mà đáp lại cô, lần này còn nồng nhiệt hơn lần trước.
Nụ hôn cuồng nhiệt của Lâm Đình khiến Bạch Lan mơ mơ màng màng. Chẳng biết vì sao có thể vào đến phòng ngủ.
Đôi tay chẳng ngần ngại mà tuần du trong áo cô, anh tiến đến tai cô nhỏ nhẹ nói, giọng khàn khàn:
" Có thể không? "
Cô đỏ mặt, đưa tay ôm lấy cổ anh. Mặt cũng chui vào ngực anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-ngo-cua-tong-tai-lanh-khoc/2097321/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.