Lâm Đình dày vò cô hết lần này đến lần khác. Mỗi lần tiến đến của anh như những cơn sóng lớn vậy, dần dần lôi kéo Bạch Lan đến giữa biển sâu sau đó là bị chìm đắm dưới đáy dại dương sâu thẳm không thoát ra được...
Cảm giác đầu tiên của Bạch Lan sau khi thức dậy là đau chưa từng có kể từ lần đầu tiên.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, cô vội vàng nhắm mắt giả vờ như còn đang ngủ.
Anh đi đến bên giường khẽ cười, cúi người xuống bế lấy cô đi về phía phòng tắm.
Anh hôn lên trán cô nói:
" Hôm nay yên tâm ở đây nghỉ ngơi đi, không cần đi làm vội. "
" Lâm tổng, phiền anh thả tôi xuống, tôi có thể tự đi. "
" Em chắc chứ? "
" Tôi có thể. "
" Bảo bối, bế em đến phòng tắm một chút tôi không phiền chút nào. "
Sau khi để cô ngồi vào bồn tắm, anh vươn tay mở nước, dòng nước ấm từ từ rơi xuống.
" Có thể ra ngoài rồi chứ? "
" Người em chỗ nào tôi chưa từng nhìn qua? " Anh lại cười.
" Anh đi ra ngoài được không? " Cô ngửa mặt nhìn anh, đôi mắt đã rưng rưng nước.
Anh hoảng hốt nói:
" Được rồi, được rồi. Em không cần dễ xúc động như thế. "
Nói rồi anh đi nhanh ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Sau khi anh ra ngoài, cô cứ để mặc nước chảy như thế rồi âm thầm khóc. Hai năm trước hay hiện tại cô đều không thể quên đi anh được. Cô cố gắng lạnh nhạt, không quan tâm nhưng rồi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-ngo-cua-tong-tai-lanh-khoc/11095/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.