Cô còn chưa kịp đi được hai bước đã bị người đằng sau đè lên cửa hôn xuống.
Anh mạnh mẽ hôn lên môi cô, anh liên tục muốn cậy mở hàm răng đang cắn chặt của cô để tiến vào nhưng không được.
Anh hơi buông đôi môi cô ra, Bạch Lan thở dốc lên tiếng:
" Anh...ưm.. "
Lời nói vừa ra khỏi miệng đã bị chặn lại, Lâm Đình cũng thừa cơ hội đó mà tiến vào khoang miệng cô.
Anh nhanh chóng tìm đến chiếc lưỡi thơm tho của cô, tham lam mà quấn lấy nó.
Anh hôn đến khi thấy cô đã thở dốc trong ngực, mới lưu luyến buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ của cô.
Anh chuyển đến chiếc cổ trắng ngần của cô, vừa hôn vừa mút thật mạnh để lại những dấu hôn đỏ chói như những bông hoa.
Anh dựa vào hõm vai cô thở dốc, hít một hơi thật sâu hương thơm trên người cô. Mùi hương trên người cô làm anh say đắm, anh đã thử mua mọi loại nước hoa nhưng đều không phải.
Bạch Lan run rẩy lên tiếng:
" Anh mau buông tôi ra, tôi không muốn chúng ta sai lầm một lần nữa. "
Lâm Đình không để ý đến lời nói của cô:
" Anh thật sự rất nhớ em, hai năm qua anh lúc nào cũng nhớ đến em. Em trở về bên anh đi có được không? "
Anh nói ra từng chữ hơi thở anh phả vào cổ càng làm cô run rẩy mạnh hơn. Cô có thể nhận thấy trong hơi thở anh tràn đầy hơi men.
" Anh mệt rồi, mai chúng ta có thể bàn luận công việc ở văn phòng. "
Nói rồi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-ngo-cua-tong-tai-lanh-khoc/11094/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.