" Chuyện đó tôi không quản được. " Anh lạnh nhạt trả lời lại quay sang đưa thức ăn đến miệng cô.
" Anh... " Bạch Lan ngượng ngùng lên tiếng.
" Không phải em đói à? Ăn của em đi quản làm gì. "
" Con nghiêm túc nói chuyện này đi đây không phải chuyện để đùa cợt. " Mẹ Lâm nghiêm túc nói.
" Con đang rất nghiêm túc. " Lâm Đình nghiễm nhiên trả lời.
" Cô ta cũng có liên quan đến chuyện này con không cần nói đỡ cho cô ta. "
Lâm Đình hiểu ý của mẹ Lâm nói "cô ta" ở đây là Bạch Lan nên nói:
" Con nói thay cô ấy là được, cô ấy đang rất đói. "
" Em ăn no rồi mình ra phòng khách nói chuyện rõ ràng đi. "
" Em có chắc không? "
Cô nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hai người nói chuyện với nhau quăng hai người kia sang một bên. (Cute ớn =)))))
" Được chúng ta ra phòng khách nói chuyện. Mời mẹ và "cô vợ" của tôi "
Anh ôm cô bước vào phòng khách. Mẹ Lâm và Hạ Nhất Linh đang khóc thương tâm ở trên ghế cũng đi theo sau.
" Bây giờ mẹ muốn nói gì thì nói đi "
" Bây giờ mẹ không muốn nói chuyện với con. Mẹ muốn nói chuyện với cô ta. " Mẹ Lâm mỗi khi nhắc đến Bạch Lan chỉ có vẻ khinh miệt.
" Chuyện của cô ấy cũng là chuyện của con. "
" Được, phu nhân cứ nói. " Cô nhẹ nhàng lên tiếng.
" Tôi không hề đối xử tệ bạc với cô. Tại sao bây giờ cô còn như thế? "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-ngo-cua-tong-tai-lanh-khoc/11088/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.