Hoàng hậu trong lòng oán hận, lại dâng lên cảnh giác với Ta Đình, hắn đã bị phế rồi vậy mà lời nói của hắn hoàng thượng vẫn còn nghe theo, không được, lạ Đình này phải diệt nhất định phải diệt.
Có điều bà ta cũng không bỏ qua cho Dương Khánh
Vân lại nói: “Hoàng thượng, dao này đúng là không phải của Khánh vương phi nhưng nàng ta cũng dám cầm nó uy hiếp người thân thiếp cho rằng..
“Đủ rồi, hoàng hậu, nàng không cần phải nói nữa trầm tự biết phải làm thế nào.” Thánh Vũ Đế lạnh mắt nhìn bà ta lại quay sang Dương Khánh Vân nói: “Khánh vương phi, người mặc dù không phải cố ý nhưng hành động này của người đã phạm phải cung quy, trẫm phạt người chép phạt một trăm lần cung quy, trong vòng một tháng phải trình lên cho quý phi người có phục hay không?”
“Vâng, nhi tức xin chấp thuận Dương Khánh Vẫn cúi đầu nói.
“Được rồi, các người đi đi. Xong xuôi Thánh Vũ Đế lại đuổi người.
Dương Khánh Vân chào hỏi ba vị tồn quỷ ở đây rồi quay sang Tạ Đình nói: “Vương gia, chúng ta về nhà thôi.”
Nàng cũng không hỏi hắn mà tự mình đẩy xe lăn ra ngoài, Tạ Đình hôm nay như đổi tính lại không dùng dẳng muốn tự mình đẩy, thực ra trong lòng hắn là đang rung động trước hai chữ “về nhà” của nàng.
Về nhà sao, hắn thích hai từ này.
Hoàng thượng cùng hoàng quý phi nhìn bóng dáng hai người rời đi, một người thì trầm từ không biết suy nghĩ cái gì, một người thì trong lòng đầy thương cảm. Hoàng hậu thì khỏi phải nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-vuong-gia-tan-tat/1715068/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.