Đúng lúc này giọng nói the thẻ của thái giảm vang lên: “Hoàng thượng, Hoàng quý phi giả lầm.” Trong chính điện ngoại trừ Tạ Đình ra ai cũng đứng dậy hành lễ, Hoàng hậu nhìn hai người mặc cùng trang màu vàng chói lóa sánh bước bên nhau đi vào, không nói ra được phần hận trong lòng, bàn tay giấu dưới ống tay áo siết chặt, sắc mặt nồng đậm ghen tuông còn chưa kịp che giấu. Người sánh bước bên cạnh hoàng thượng vốn đã phải là hoàng hậu nàng, tiền nhân Phi Yên kia lấy tư cách gì? Chỉ vì hoàng thương yêu thương nàng ta sao? Nực cười, cho dù vậy nàng ta cũng không có tư cách đó Du Nhi nói đúng chướng ngại vật thì cần phải dẹp. Thánh Vũ Để phát tay để mọi người đứng lên, lại dịu hoàng quý phi ngồi phía bên trái bên phải chính là hoàng hậu. Quý Phi vừa ngồi xuống đã nhận được ánh mắt tóe ra lửa của hoàng hậu, nàng cũng chỉ khẽ nhếch môi một chút, điệu cười này của Quý Phi không khỏi khiến hoàng hậu càng thêm bùng cháy. Thánh Vũ Đế lại không quan tâm đến hai nữ nhân bên cạnh mình, lại hằng giọng nói: “Quý Phi thọ yến, các vị khanh gia không cần đa lễ “ “Vương công công, bắt đầu đi.” Hoàng thượng ra lệnh cho thái giám cầm phất trần bên cạnh. Ông ta nhận lệnh từ Thánh Vũ Để lại bắt đầu hằng giọng hô lên: “Khai tiệc” Đầu tiên mọi người cùng nâng ly chúc mừng Hoàng Quý Phi sau đó mới là phần dâng quà tặng, có điều phần này hoàng quý phi lại đứng dậy nói: “Phần quà tăng của các khanh gia bổn cũng nhận tấm lòng là được, toàn bộ đều đưa vào quốc khố Lời của hoàng quý phi vừa dứt một đại thần đứng lên nói: “Hoàng quý phi quả là người nhân ái, hạ thần thay mặt bá tánh đa tạ tấm lòng của quý phi. “Tể tưởng quá lời rồi, bồn cung cũng không làm gì, đây toàn là công sức của các vị góp lại, không thể quy về một mình bồn cung.” Hoàng quý phi có chút khiêm tốn nói. “Quỷ phi quả là khiêm cung hạ thần khâm phục, hoàng quý phi thiên tuế.” Lưu tể tướng chắp tay nói.
“Hoàng quý phi thiên tuế.” Toàn bộ đại thần đều hưởng hoàng quý phi chắp tay đồng thanh nói. Hoàng hậu ở trên đã vừa tức giận vừa ghen tị đó con mắt, tiên nhân Phi Yến này lại còn có chiều này sao đáng hận mà. Ngay cả Thánh Vũ Đế cũng vuốt râu hài lòng nói: “Ái phí quả là nhân hậu, trẫm đúng là không nhìn nhầm nàng. “Tạ hoàng thượng khen ngợi, thân thiếp không dám nhận.” “Ái phi không cần khiêm tốn như vậy, trầm khen là thật lòng.” Thánh Vũ Để không khỏi nhìn hoàng quý phi một cách yêu chiều. Dương Khánh Vân ở bên dưới nhìn ba vị phía trên không khỏi tấm tắc trong lòng, hoàng thượng với hoàng quý phi ân ái trước mặt hoàng hậu như vậy bà ta dường như là sắp bùng nổ rồi, thật sự quá thú vị rôi. Hoàng cũng không hổ là hoàng cung, ngoài hoàng hầu ra Dương Khánh Vân cũng nhìn thấy không ít ảnh mắt ghen tị của vài nữ nhân bên dưới, toàn là mỹ nhân nhan sắc mỹ mạo độ tuổi xuân sắc. Lúc này lại phía trên Vương công công lại lên tiếng: “Mừng sinh thần của Quý Phi, có vài vị tiểu thư hiển vũ, mở đầu là tam tiểu thư phủ quốc công “Bồn cung nghe nói Nam Cung tiểu thư cầm kỳ thư họa đều tốt đặc biệt là vũ, mấy vị ma ma trong cung khen nàng không dứt miệng, nay được nàng hiến vũ quả là phúc của bồn cung.” Hoàng Quý Phi gật gù nói. “Quý phi nói quá, tiểu nữ được hiển vũ cho người mới gọi là phúc khí” Một nữ từ mặc từ y đứng lên e then nói. “Ừm, ngược lại là một cô nương xinh đẹp thoát tục, bồn cung có chút mong đợi.” Hoàng quý phi vô cùng hài lòng, vẻ ngoài cũng như cách ăn nói vừa hợp ý nàng. Tuy bữa tiệc này là mừng thọ nàng nhưng nàng cũng muốn nhân dịp này chọn cho Tuấn Nhi một vị vương phi, tính ra hắn đã đến tuổi cưới phi sinh con. “Tạ quý phi khen ngợi, tiểu nữ xin phép chuẩn bị.” Nữ từ kia nhỏ giọng nói, giọng nói nhẹ nhàng êm ái, khiến nhiều nam nhân nghe vào không khỏi say đắm. Ngoài vị Nam Cung tiểu thư này còn có không ít nữ nhân cũng xin phép vào trong chuẩn bị, ở đại điện bớt đi một phần ba người. Các đại thần lại thay phiên nhau nói lời chúc mừng, các cung nhân cũng lần lượt mang đồ ăn nên, bản nào hầu như cũng có cung nhân đứng cạnh phục vụ chỉ có bản của Tạ Đình và Dương Khánh Vân là không có một ai. Tạ Đình không cần Dương Khánh Vân càng không cần, nàng lại cúi xuống nhìn mấy món trên bàn, vừa lướt qua sắc mặt của nàng tối đi vài phần, đồ ăn trên bàn chỉ nhìn sơ qua cũng biết là đổ lâu ngày, nhìn xem màu sắc của mấy món này không có món nào là tươi mới, cả có mùi tanh, tôm chín nửa sống nửa, ngày cả thịt cũng sam đi mấy phần, thậm hoa quả trên bàn cũng héo úa.
Trong lòng Dương Khánh Vân vô cùng bất bình, cái gì thể này hắn ở vương phủ không ai quan tâm bị hạ nhân bớt xén cũng thôi đi tại sao đến hoàng cung rồi dưới mi mắt của hoàng thượng cũng bị đối xử như vậy? Lẽ nào hoàng thường thật sự đã bỏ rơi hắn, hoàng cung quả là nơi lạnh lòng người, mấy năm qua Tạ Đinh rốt cuộc đã sống thế nào? Bụng nàng đã đói nhưng nhìn xuống, lại nhìn sang nam nhân bên cạnh, hắn chắc cũng đói rồi đi, lúc nãy hắn chỉ ăn có mấy miếng điểm tâm, biết vậy nàng vậy, đây là hoàng cung nàng không tiên phát tác. mang nhiều hơn một chút thì tốt rồi. “Vương gia, lát nữa về ta sẽ nấu thật nhiều đồ ăn ngon cho hai chúng ta, nhất định còn ngon hơn mấy món này.” Nàng chỉ có thể an ủi bản thân và hẳn như Nếu ở vương phủ giờ này bọn họ đã ăn tối xong còn đang nói chuyện vui vẻ, đúng là đi đâu cũng không bằng nhà mình. Ta Đình hơi liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không bận tâm lắm nhưng trong lòng không hiểu sao cá chút mong chờ Hoàng quý phi liên tục chú ý động tĩnh của hai người, lại thấy Dương Khánh Vân nói gì đó với Đình Nhi, hai người cũng không đụng vào thức ăn trên bàn. Mà bên dưới Tạ Tuấn cũng không khỏi nhìn chăm chăm mẫu phi mình, bàn tay siết chặt ly rượu, bà ấy vì sao lúc nào cũng chỉ để tâm đến Tạ Đình như vậy chứ, còn hắn thì sao? Bà ấy thậm chí còn không nhìn hắn một cái. Tạ Du ngồi bên cạnh Tạ Tuần nhìn thấy rõ biểu hiện của hắn, lại nâng ly rượu lên nói: “Thập tam hoàng đệ, chúng ta cũng nên mời thập đệ ly rượu, chẳng mấy khi đê ấy mới vào cung “Được” Hai người mỗi người cầm một ly rượu đi đến bàn đối diện. Dương Khánh Vân đang nói chuyện với Tạ Đình bỗng cảm nhận được có người đến nàng dừng lại câu chuyện ngước mắt nhìn hai người đi đến. Trước mắt nàng là hai nam nhân, nàng không biết họ là ai đang muốn hỏi thì nam nam nhân mặc áo bào trắng mở miệng: “Thập hoàng đệ, lâu rồi không thấy mặt, người vẫn tốt chứ, bát ca mời người mời người một lỵ, không nghĩ trong mấy huynh đệ chúng ta người lại là người cưới phi trước, chúng ta lại mong chở tin vui của người ” Sau đó nam nhân lại như cố ý vô tình nhìn xuống hai chân của Tạ Đình rồi chợt “ai da” một tiếng: “Xem bồn vương này, lại quên mất thập hoàng đệ không tiên, vậy thì quả thiệt thòi cho vương phi của người rồi, bồn vương nghe nói đêm động phòng hoa chúc nàng phải phòng không gối chiếc, thật là đáng thương” Tạ Đình mí mắt cũng không nâng một cái, hì hừ nhẹ phớt lờ lời của hắn, thế nhưng trong lại lăn tăn gợn sóng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]