Dương Khánh Vân đang muốn đi ngủ thì ở cửa đốt nhiên xuất hiện một cái bóng làm hai nha hoàn trong phòng giật mình kêu lên: “A”
Dương Khánh Vân bình tĩnh nhìn người đến, không để nàng hỏi hắn đã vội vàng nói: “Vương phi, xin người cứu vương gia.”
Nghe vậy tim nàng bỗng nhiên đập nhanh, trong lòng dấy lên lo lắng hỏi: “Hắn làm sao rồi?”
“Cứ mỗi lần trời chuyển mưa vương gia sẽ phát độc Hắn chưa nói xong Dương Khánh Vân liền vượt qua người hắn chạy đi, Trịnh Lâm kinh ngạc cũng đuổi theo, hắn chính là không nhìn được vương gia đầu đớn mới chạy đến đây tìm vương phi, lần trước vương phi có cách khiến vương giả bớt đau, nên hàn không đau đến chết đi sống lại, hiện tại vương gia… nhìn được nghĩ tới nắng
Dương Khánh Vân chạy đến cửa phòng của Ta Đinh đã nghe thấy tiếng rít thống khổ của người bên trong, nàng không suy nghĩ nhiều nâng váy chạy vào bên trong đi thẳng đến giường.
Nhìn nam nhân quằn quại khổ sở, sắc mặt tím tái nàng vừa kinh sợ vừa đau lòng, lại ngồi xuống bên cạnh giường, nói: “Vương gia, ta sẽ bấm huyệt cho người giảm đau, mạo phạm rồi.”
Nàng muốn kéo hai ống quần của hắn lên cánh tay lại bị bắt lấy, “Không được đụng vào bổn vương, cút”
“Vương gia, ta không làm gì hết, chỉ giúp người giảm đau thôi.” Thấy hắn đau đớn nàng chịu không nổi.
“Không cần… đi… ra ngoài.” Giọng nói của hắn vô cùng khó khăn, phải gắn từng chữ một Dương Khánh Vân cũng không quan tâm hán phản đổi, phút chốc nàng đã kéo ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-vuong-gia-tan-tat/1715056/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.