Màn đêm buông xuống, là lúc khiến cho tâm trạng con người được trút bỏ, bao nhiêu phiền não như được gửi vào hư vô.
Thẩm Cảnh Liên ngồi giữa khoảng sân rộng, gió lạnh từng hồi thổi qua lạnh tê tái từng lỗ chân lông. Anh lo lắng về việc tìm giác mạc cho Trang Điềm Điềm mà mất ăn mất ngủ.
‘Nhị thiếu gia!’
Nghe trong lời nói của Tạ Tân có chút khẩn trương, Thẩm Cảnh Liên đảo mắt nhìn “xảy ra chuyện gì?”
‘Phu nhân ngã bệnh rồi nhị thiếu gia’.
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày “đưa tôi đến chỗ mẹ tôi!”
Vừa đến nơi đã thấy được bóng dáng sầu khổ của mẹ mình, tia đau lòng trong anh liền xuất hiện…anh nhẹ nhàng lăn xe đến bên cạnh mẹ và khẽ lên tiếng “mẹ thấy trong người thế nào rồi?”
Thẩm phu nhân càng khóc thảm thương hơn, bà nhìn con trai mình nhưng không hề lên tiếng, bà vẫn còn đang rất giận anh.
“Mẹ vẫn còn rất giận con sao?”
Thẩm phu nhân lạnh giọng trách móc “sao con không đi mà an ủi Trang tiểu thư, cô ta đang rất cần sự an ủi của con đấy!”
Thẩm Cảnh Liên nhíu chặt mày “kìa mẹ…”
*Sẵn đây mẹ cũng nói thẳng với con…mẹ không bao giờ chấp nhận cô ta.
“Mẹ! Giữa con và Điềm Điềm cũng đã có với nhau đứa con, mẹ nên để chúng con một nhà ba người yên ổn hạnh phúc bên nhau!”
*Một ả mù như nó thì lấy gì để xứng đáng với con. Mẹ không đồng ý.
“Mẹ, Trang gia đang tất bật tìm kiếm giác mạc cho Điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-tham-tong-tai/3441463/chuong-117.html