Thẩm Cảnh Liên nhìn Trang Điềm Điềm chằm chằm không chớp mắt "là cô ấy..."
'Này...đứa con hoang này thật quá vô phép'
"Con trai tôi tặng quà cưới mà cũng được gọi là vô phép sao ? Tôi thấy bà mới là kẻ vô lý đó !"
"Trang Điềm Điềm, cô không được phép vô lễ với mẹ của tôi !"
Trang Điềm Điềm liếc nhìn Thẩm Cảnh Liên một ánh mắt lạnh lùng rồi bế Trang Thiên Tích rời đi...cô bỏ lại một câu không mặn không nhạt "con trai tôi không phải là con hoang, Thẩm phu nhân nên chú ý đến ngôn từ của mình, đừng để cả thiên hạ này cười chê !"
'Cô...'
Thẩm Cảnh Liên bỗng dưng thấy mình rất khó thở, anh bỏ ra ngoài hóng gió !
'Cảnh Liên, sao anh lại đứng ở đây ?'
Thẩm Cảnh Liên khẽ ừ rồi quay bước trở vào, không thèm nhìn đến Nhiễu Như dù chỉ là một cái liếc mắt. Lòng anh không thoát khỏi hình ảnh của Trang Điềm Điềm, trong cảm nhận của anh thì cô đã xinh đẹp hơn xưa rất nhiều, và cũng già dặn hơn, nhìn cô ấy bây giờ càng hấp dẫn hơn...sự hấp dẫn của người phụ nữ thuần thục.
…………
Nhà họ Thẩm sau ngày đại hôn !
'Mẹ !'
Thẩm phu nhân vui vẻ nhìn Nhiễu Như "vẫn còn sớm, sao con không ngủ thêm một lúc ?"
'Con quen dậy sớm rồi ạ !'
Thẩm phu nhân cười hiền hoà, nụ cười này xưa nay ít khi xuất hiện trên khuôn mặt của bà. Nhiễu Như là một cô gái ngoan hiền trong mắt bà, là con dâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bat-dac-di-cua-tham-tong-tai/2840598/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.