Chương trước
Chương sau
Hạ An Nhiên trở lại phòng thí nghiệm.
Hôm nay, hầu hết tất cả các thành phần của thuốc đều có thể được chiết xuất, và sau đó thông qua một số phương tiện chuyên dụng, các thành phần này được kết hợp với nhau, và thành phẩm có độ bóng và sáng.
Hạ An Nhiên đang làm mọi việc nghiêm túc.
Nhưng một số người không muốn cô ấy lẳng lặng làm việc.
Cát Trì lại tìm đến.
Hạ An Nhiên nhìn thấy con chó của Hạ Vũ Huyên đảng liếm láp, bước ra khỏi phòng thí nghiệm với vẻ mặt khó chịu, "Tôi không biết Nghiên cứu viên Cát Trì có chuyện gì vậy?".
Hạ An Nhiên đi ra khỏi phòng nghiên cứu, đeo khẩu trang.
Nhưng... Cát Trì thấy rằng, một người đẹp, ngay cả khi không để lộ mặt cũng cảm nhận rõ được sự quyến rũ của cô ấy.
Chỉ cần một đôi mắt lưỡi liềm thôi, khi nhìn vào người ấy, nó sẽ sưởi ấm trái tim con người.
Cát Trì nhìn từ trên xuống dưới Hạ An Nhiên, chậm rãi nói: "Cô có thể vào được Viện nghiên cứu chúng tôi, hẳn là cũng có chút thực lực”
Sau đó, từng bước đến gần Hạ An Nhiên "Chẳng qua, cô không dễ dàng vào được đây, cũng nên biết trên biết dưới? Vừa rồi cô ở buổi họp mặt với người mới, nói chuyện rất không đúng chừng mực...
Hạ An Nhiên cau mày, "Nếu anh ở đây đặt ra quy định cho tôi, thật xin lỗi, mời anh ra ngoài, trong phòng thí nghiệm của tôi còn có việc bận."
Cát Trị không ngờ rằng người phụ nữ này vẫn kiêu ngạo như ngày nào.
Nhưng cũng có thể hiểu được. Một người phụ nữ xinh đẹp, lại có chút năng lực, chắc chắn sẽ có tính khí khá lớn.
Nhưng... người phụ nữ này kiêu ngạo quá phận, thật là không biết điều. Trong trường hợp đó, hắn không cần phải tiếp tục diễn vẻ mặt ỗn hòa với cô ấy.
Khuôn mặt của Cát Trị sa sầm, và ngay cả giọng điệu của hắn cũng trở nên tồi tệ. "Cô có biết mình đã đắc tội với ai không? Hạ Vũ
Huyên có lai lịch rất vững chắc. Người đứng sau cô ta hoàn toàn có thể phong tỏa ngành nghề của cô!"
Hạ An Nhiên khẽ nhướng mày, "Ò? Lợi hại như vậy sao?"
Cát Trì tiếp tục dùng giọng điệu lạnh lùng, ngậm nga: "Nếu không, cô ấy là người mới. Tại sao khi đến viện, cô ấy lại có một phòng nghiên cứu riêng? Không phải vì lai lịch vững vàng sao? Nếu cô muốn tiếp tục làm trọng ngành, cô phải cất nhắc, thu hồi sự kiêu ngạo của cô.
Hạ An Nhiên nhíu mày thật chặt.
Khi nhìn thấy điều này, Cát Trì cảm thấy rằng người phụ nữ này cuối cùng cũng đã sợ hãi.
Hừ, cho cô ấy biết tính chất nghiêm trọng của sự việc, để cô ấy biết tiến lùi.
Cát Trì khế nhướng mày, "Tuy nhiên, tôi đến gặp riêng cô lần này là vì năng lực của cô, tôi muốn giúp cô."
Không khỏi nhìn chằm chằm Hạ An Nhiên thật sâu, "Chỉ cần cô nghe lời tôi, hiện tại vẫn còn một tia sống."
Hạ An Nhiện tò mò về dây cứu sinh mà đối phương đang nói đến.
Cố ý làm ra tư thế yếu ớt trước, "Chẳng lẽ muốn tôi gặp Hạ Vũ Huyên xin lỗi sao? Nhưng nếu cô ấy muốn đuổi tối ra khỏi viện, cho dù có xin lỗi cũng vô dụng?"
Cát Trì: "Đương nhiên cô vẫn phải rời khỏi Viện nghiên cứu, những tôi sẽ tìm một nơi tốt hơn cho cô, một nơi tương tự như Viện nghiên cứu của tập đoàn Lăng Thị." Đôi mắt lưỡi liềm của Hạ An Nhiên hơi cong lên, "Nhưng mà, anh sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ tôi?"
Cát Trì nhìn thấy đôi mắt long lanh, và trái tim hắn dịu lại.
Tham lam trong mắt lóe lên, "Cô thật là thông minh, cô nên biết mỗi một món quà trên đời đều có cái giá của nó, tôi giúp cổ, tất nhiên sẽ thu được một ít lợi ích."
Hạ An Nhiên khế nhướng mày cố ý hỏi: "Vậy, tôi phải trả giá cái gì?"
Giọng điệu của Cát Trì rất háo hức, "Nếu bạn trở thành bạn gái của tôi, tôi tất nhiên sẽ giúp cô"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.